Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 982: Tô Niệm Tỉnh Bói Toán

Chương 982: Tô Niệm Tỉnh Bói ToánChương 982: Tô Niệm Tỉnh Bói Toán
Mấy người ĐẠi Lâm nghe thấy Lý Đức Nghĩa cứ há mồm ra là "Tô Niệm Tinh" nên cũng dỏng lỗ tai lên nghe vài câu.
"Nói như vậy, hung thủ thật sự không phải là A Đông sao?”
Quan Thục Huệ thấy bọn họ mời Lý Đức Nghĩa rời đi mới đến tổ € nghe ngóng nội tình rồi nhanh chóng quay về báo cáo.
"Vụ án hiện giờ của tổ C đã có bằng chứng nhưng vẫn chưa thể chứng minh A Đông là hung thủ."
Trương Chính Bác không nhịn được mà đồng cảm với bọn họ: "Uầy, phen này tổ € thảm rồi, vụ án này đang có nhiều người quan tâm lắm đấy. Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, bọn họ đã bắt A Đông lại, tin này còn lên tận mấy tờ báo, bây giờ phát hiện ra A Đông không phải hung thủ vậy sau bốn mươi tám tiếng là phải thả người rồi, kiểu gì cũng sẽ bị truyền thông đánh hơi được"
"Ai nói không phải chứ, bây giờ mồm miệng của truyền thông cũng độc lắm, tổ € chậm trễ mãi không bắt được hung thủ thì chắc chắn sẽ làm liên lụy đến danh tiếng của đội cảnh sát."
Đại Lâm có hơi lo lắng: "Nhưng tôi thấy bọn họ cũng không coi trọng quẻ tượng của Tô Niệm Tinh đâu mà vẫn muốn lần theo manh mối A Đông này hơn. Thời gian hoàng kim để phá án chỉ có nhiêu đó thôi, cứ lãng phí như thế cũng thật đáng tiếc."
"Lãng phí thời gian là chuyện của tổ C, không liên quan gì đến chúng ta cả. Nếu anh đi nhắc nhở bọn họ thì người ta sẽ còn chế giễu chúng ta mê tín dị đoan nữa ấy." Quan Thục Huệ kêu bọn họ thêm một chuyện còn không bằng bớt một chuyện.
"Giám sát Vương cũng không dễ nói chuyện hơn giám sát Lý đâu, người ta vẫn luôn ghen ty với giám sát Lương của chúng ta đấy."
Đại Lâm ém chặt lòng tốt muốn đi giúp tổ bên cạnh lại.....
Lý Đức Nghĩa bị cảnh sát mời ra khỏi đồn đứng ở trước cửa không chịu rời đi.
Ông ta đã từng này tuổi rồi, trên người không có một đồng nên cũng không có khả năng có thêm một đứa con nữa, A Đông chính là huyết mạch duy nhất của ông ta.
Cho dù A Đông không hiểu chuyện và còn nghiện bài bạc nhưng ông ta vẫn luôn cứu anh ta ra. Có điều, mấy viên cảnh sát này vẫn luôn hiểu lầm, cho rằng A Đông mới là hung thủ giết người, hoàn toàn không chịu nghe quẻ tượng của đại sư, ông ta phải làm thế nào bây giờ?
Vừa vặn đúng lúc này có một cái bóng lách đến trước mặt ông ta: "Xin hỏi ông là cha của A Đông đúng không? Tôi là phóng viên của [Bản tin buổi sáng Hương Giang], tôi tên là Ngô Hưng Đức, xin hỏi ông có cảm tưởng thế nào về chuyện con trai mình trở thành hung thủ giết người?"
Nếu A Đông thật sự đã giết người thì việc phóng viên hỏi người cha cảm tưởng về chuyện con trai sắp phải ngồi tù không thể nghi ngờ gì chính là rải muối lên vết thương của Lý Đức Nghĩa.
Nhưng Lý Đức Nghĩa lại tin chắc rằng con trai mình không hề giết người.
Ông ta nhìn phóng viên, không chỉ không trốn tránh mà ngược lại hai mắt còn sáng ngời: "Con trai tôi không phải hung thủ giết người, Tô Niệm Tinh đã bói cho tôi rồi, cô ấy nói con trai tôi chỉ ăn trộm chứ không giết người."
Phóng viên sững sờ sau đó híp mắt lại: "Tô Niệm Tỉnh bói toán?" "Đúng! Tôi đã tới tìm cô ấy xem bói rồi, đích thân cô ấy đã xem cho tôi." Lý Đức Nghĩa cho rằng anh ta không tin mình: "Không tin thì anh có thể tự mình đi hỏi cô ấy, tôi không nói dối."
Phóng viên làm phỏng vấn với Lý Đức Nghĩa nhưng ông ta không chịu, cho nên vẫn phải tới quán Tô Thần Toán.
Anh ta lặp lại những lời mà Lý Đức Nghĩa đã nói với Tô Niệm Tỉnh: “Cô thật sự đã nói như vậy sao?"
Tô Niệm Tinh gật đầu: "Đúng là quẻ tượng của tôi đấy, anh ta quả thật có ăn trộm nhưng không giết người."
Ngô Hưng Đức nhanh chóng kết thúc cuộc phỏng vấn, đang định rời đi thì lại bị người gọi lại: A Đức?”
Ngô Hưng Đức quay đầu thì lại đối diện với một gương mặt của người lớn tuổi, trông có vài phần quen thuộc nhưng trong lúc nhất thời lại không nhớ ra được là ai.
Chú An thấy anh ta không có ấn tượng mới chỉ vào vợ mình: "Lúc nhỏ cậu hay gọi tôi là chú An đấy, đây là thím An của cậu, chúng tôi từng sống ở bên cạnh nhà cậu, đã nhớ ra chưa?”
Ngô Hưng Đức quan sát hai người họ.
Thím An nghe được lời nhắc nhở của chồng mới chợt nhớ ra: "Hóa ra là cậu hả A Đức? Đã lớn thế này rồi cơ à, tôi không nhận ra được luôn đấy."
Ngô Hưng Đức nghĩ ngợi rất lâu, cuối cùng mới có một chút ấn tượng: "Hai người là nhân viên công chức ở bên bất động sản?"
Nhắc đến bất động sản đó là chú An lại lộ ra vẻ mặt đừng nhắc tới: "Chúng tôi đã không làm ở đó từ lâu lắm rồi, đất cát toàn là lừa từ tay các thị dân mà ra, quá thiếu đạo đức."
Bạn cần đăng nhập để bình luận