Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 269: Không Phải Nói Đánh Cháu Trai Sao?

Chương 269: Không Phải Nói Đánh Cháu Trai Sao?Chương 269: Không Phải Nói Đánh Cháu Trai Sao?
Tô Niệm Tinh rửa mặt xong xuôi, ăn xong bữa sáng, sau đó đi xuống lầu, nhìn thấy bà chủ nhà đang xách đứa cháu trai đứng trước con xe sang của mình, thay vì là sự giận dữ trước đó, vẻ mặt của bà ta trông quái đản không nói nên lời, vừa giống khóc lại vừa giống cười.
Tô Niệm Tinh lấy làm tò mò, không phải nói đánh cháu trai sao?
Sao cô cứ cảm thấy người bị đánh hình như là chính bản thân bà chủ nhà thế nhỉ?
Cô theo bản năng sáp lại gần đó, chỉ thấy cháu trai của bà chủ nhà đang câm chìa khóa rạch từng nét viết gì đó lên xe. Chữ phồn thể này được viết một cách rất không có quy tắc, thế cho nên một người bán mù chữ như cô nhìn rất lâu mới đoán ra được chữ mà đối phương đang viết là "bà nội sinh nhật vui vẻ!" Bên cạnh còn có một bông hoa nhỏ.
Tô Niệm Tinh phì cười một tiếng, chẳng trách bà chủ nhà lại có vẻ mặt này!
Ha ha ha, cháu trai mình, cháu ruột của mình đấy, có tức cỡ nào cũng phải nhịn lại.
Bà chủ nhà nhìn qua với vẻ mặt bất thiện, Tô Niệm Tinh lập tức thu lại nụ cười, chào hỏi đối phương một tiếng rồi quay đầu rời đi.
Đi đến nơi mà bà chủ nhà không nhìn thấy được, cô ôm bụng cười, há há há, buồn cười quá đi mất!
Cô trở về quán ăn mà trên mặt vẫn vương nụ cười như cũ, bà A Hương đang cân rau cho Lâm Lâm, thấy cô vui vẻ như vậy cũng lấy làm lạ: "Có chuyện gì vui sao?" Tô Niệm Tinh kể lại chuyện của bà chủ nhà cho bà ta nghe, khóe miệng của bà A Hương co rút: "Sao có thể dạy đứa trẻ như vậy được chứ? Chiếc xe đắt như vậy mà bị rạch, đáng tiếc biết bao."
Tô Niệm Tinh nhún vai: "Bà chủ nhà cũng không nghĩ như vậy đâu ạ, nói không chừng bà ta sẽ còn khoe khoang với các hàng xóm về kiệt tác của cháu trai mình ấy chứ"
Bà A Hương cảm thấy đây là chuyện mà đối phương có thể làm ra.
Hai người đang nói chuyện thì có một người phụ nữ đi vào trong quán mua tiểu long bao: "Các hàng xóm nói tiểu long bao của quán cô rất ngon, đều dùng loại thịt tươi mới, tôi tới mua vài phần về nhà ăn thử."
Tô Niệm Tinh nở nụ cười: "Yên tâm, chúng tôi đều dùng thịt tươi hết, bây giờ nhịp sống nhanh, sức khỏe của bản thân quá quan trọng, con người phải tốt với bản thân một chút mới được."
Người phụ nữ gật đầu, lúc này nhìn thấy bà A Hương, trên mặt bà ta lộ ra vẻ kinh ngạc, chào hỏi một tiếng: "Hóa ra bà đang làm việc ở đây sao? Tôi còn tưởng bà bày hàng ở chỗ khác rồi chứ."
Bà A Hương nhìn về phía Tô Niệm Tinh: "Xem bói chỉ là kiếm cơm sống tạm qua ngày thôi, Tiểu Tinh thấy tôi đáng thương nên thuê tôi tới đây gói bánh bao."
Người phụ nữ cười bảo: "Không tồi."
Tô Niệm Tinh đưa tiểu long bao cho bà ta, người phụ nữ trả tiền, Tô Niệm Tinh lại lấy hai tờ phiếu đưa qua đó.
Người phụ nữ nghi ngờ: “Đây là gì vậy?”
"Có thể trúng thưởng đó, cào trúng thì có thể xem bói đó ạ." Lâm Lâm ở bên cạnh tiếp lời.
Người phụ nữ nổi lên hứng thú: "Từ rất lâu tôi đã được nghe Tiểu Tinh xem bói rất chuẩn, để xem có trúng không nào!"
Bà ta dùng dao cạo cào vài cái rồi híp mắt lại, sắc mặt chợt thay đổi: "Thế này có trúng không?”
Tô Niệm Tinh nhận lấy rồi lập tức vui vẻ: "Trúng rồi, đây chính là lần trúng thưởng sớm nhất từ lúc chúng tôi khai trương đó."
Thường thì mở giải thưởng đều là vào trưa hoặc tối, chứ cũng chưa bao giờ trúng thưởng vào buổi sáng cả, vận may của người phụ nữ này cũng không phải tốt thường thôi đâu.
Người phụ nữ nở nụ cười, nhưng lại không vội xem bói: "Tôi mang tiểu long bao về nhà cho bọn họ ăn sáng trước đã, lát nữa tôi sẽ qua đây sau."
Hiển nhiên Tô Niệm Tinh không có ý kiến gì cả, chỉ nhìn theo bà ta rời đi.
Buổi sáng, khách hàng đều tới xếp hàng để mua đồ ăn sáng, có người đóng gói mang đi, có người thì ngồi lại dùng luôn. Sau khi giờ cao điểm ăn sáng qua đi, khách khứa trong tiệm cũng dần dần rút bớt, lúc này cũng phải chuẩn bị các món cho bữa trưa.
Tô Niệm Tinh và Lâm Lâm phụ trách nhặt rau, rửa rau rồi để rau ở sau bếp phơi nắng, đợi đến trưa dùng.
Đúng lúc này thì người phụ nữ đi vào.
Tô Niệm Tinh lấy dụng cụ xem bói đi đến bên cạnh bàn, Lâm Lâm cũng lại gần quan sát.
"Bà muốn xem về cái gì?"
Người phụ nữ nghĩ ngợi: "Tôi muốn xem cho con gái." "Con gái bà bao nhiêu tuổi?" "Mười ba." "Tôi không thể bói cho vị thành niên." Tô Niệm Tinh nhún vai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận