Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 659: Con Bé Xem Chỉ Tay Còn Chuẩn Hơn

Chương 659: Con Bé Xem Chỉ Tay Còn Chuẩn HơnChương 659: Con Bé Xem Chỉ Tay Còn Chuẩn Hơn
Mẹ già chịu tang con chính là một chuyện vô cùng đau buồn trong đời người.
Hai bà cụ cúi đầu gạt nước mắt, các hàng xóm đều thấy buồn thay cho bọn họ.
Qua một lúc, bà A Hương mới bình tĩnh lại và hỏi bà A Lan: "Bây giờ tôi đang làm việc ở quán ăn này. Chủ quán ăn này là người rất tốt, xem bói cũng rất chuẩn, bà có được một cơ hội xem bói miễn phí thì đừng lãng phí. Xem thử đi, thật sự không mất tiền đâu."
Bà A Lan thật sự không có gì muốn xem cả: "Tôi chỉ có một đứa cháu trai nhỏ, có thể bói được không?"
Bà ta và bà A Hương đã quen biết rất nhiều năm, cũng được tính là hiểu một chút về kiến thức xem bói cho nên cũng biết tiên sinh đoán mệnh không xem bói cho trẻ con.
Bà A Hương nghĩ ngợi: "Chỉ xem đứa bé có thể bình an trưởng thành được hay không thì có thể bói."
Bà A Lan vừa nghe có thể bói cho trẻ con vì thế bèn gật đầu: "Được, vậy bói cái này đi."
Tô Niệm Tinh xem tướng mặt cho bà A Lan: "Trông mặt bà có vẻ buồn rầu, hình như có liên quan đến cháu trai nhỏ của bà."
Đôi mắt bà A Lan sáng ngời, nói với bà A Hương: "Cô ấy bói chuẩn thật đấy, gần đây tôi đúng là có gặp chút chuyện, nhưng tự tôi có thể giải quyết được.
Bà A Hương cười bảo: "Con bé xem chỉ tay còn chuẩn hơn." Tô Niệm Tỉnh lại tung lục hào kim tiền quẻ: "Cháu trai bà bị tiểu nhân quấy rầy."
Bà A Lan gật đầu tiếp: "Đúng rồi."
Tô Niệm Tinh chỉ có thể bói ra được mấy cái này mà thôi, rồi cô bắt đầu xem chỉ tay, nhìn thấy được sự việc từ đầu đến cuối, lúc ngẩng đầu lên trong mắt lại tràn đầy vẻ thương xót: "Hai xửng bánh bao mà bà mua không phải là mua cho cháu trai nhỏ ăn mà là mua cho người khác ăn, phải không?”
Nhắc đến chuyện này là trong mắt bà A Lan trây vẻ đau buồn: "Đúng rồi, là mua cho người khác ăn đấy. A Vượng là cháu trai tôi, năm nay mười tuổi, đang học lớp ba tiểu học. Ở trên lớp có một đứa bé trai luôn thích bắt nạt thằng nhỏ, nó có đi tìm giáo viên nhưng đứa bé trai kia luôn nói là A Vượng đánh nó trước.
A Vượng ăn nói vụng về, không có cách nào chứng minh mình bị bắt nạt, đến cuối cùng giáo viên cũng không có cách nào kết tội đứa trẻ đó, cũng không thể làm gì được nó. Tôi đã tìm đứa trẻ kia để lý sự rồi, tính cách của nó kém lắm, không thích nói lý lẽ.
Nó còn kêu tôi mua hai xửng tiểu long bao cho nó thì sau này nó sẽ không bắt nạt A Vượng nữa."
Các hàng xóm láng giềng bắt đầu giận dữ trách mắng: "Cái thứ láo toét gì thế này hả giời, sao có thể bắt nạt bạn học khác được chứ."
"Đứa trẻ này đúng là thứ xấu xa, nó nhất định nhắm vào việc A Vượng không cha không mẹ, không có người chống lưng nên mới bắt nạt thằng nhỏ đây mà. Bà có mua bánh bao cho nó thì cũng chỉ là vẽ đường cho hươu chạy mà thôi."
"Đúng đó, bà A Lan, ý kiến này của bà thật không ổn tí nào!" 'A Vượng thật đáng thương."
"Giáo viên này cũng chẳng ra làm sao, sao có thể để mặc đứa trẻ khác bắt nạt thằng nhỏ được chứ."
Bà A Lan thấy các hàng xóm láng giềng trút giận cho mình mà trong lòng dâng lên sợ hãi, bà ta xua tay: "Đừng kích động, tôi đã lớn tuổi như vậy rồi còn có thể chăm sóc A Vượng được mấy năm nữa, vẫn nên để nó ở chung hòa hợp với các bạn học của nó mới phải."
Các hàng xóm nhìn bộ dáng cái túi trút giận của bà ta mà trong lòng có hơi nhạt thếch như nước lã.
Là bà A La yếu đuối sao?
Đúng vậy, đúng là rất yếu đuối, nhưng bà ta có thể làm thế nào được?
Tìm giáo viên cũng vô dụng rồi, bà ta đi dạy dỗ thì đối phương thấy bà ta già yếu, chỉ muốn bắt nạt bà ta.
Còn tìm phụ huynh?
Phụ huynh có thể dạy dỗ ra loại trẻ con hư đốn này cũng không phải là người biết lý lẽ gì đâu.
Tô Niệm Tinh thở dài: "Bà mua xửng tiểu long bao cho nó rồi cho rằng nó sẽ bỏ qua cho A Vượng thật sao? Không hề, nó sẽ nói với tất cả bạn học của mình rằng chỉ cần bắt nạt A Vượng thì tụi nó có thể được ăn tiểu long bao miễn phí, bà đoán xem mấy đứa trẻ kia sẽ làm thế nào?”
Trong video, A Vượng bị bắt nạt đến thảm như vậy, sự tự ti từ thời thơ ấy sẽ đeo bám cậu bé cả đời này.
Bà A Lan đại khái cũng chưa bao giờ từng nghĩ đến con người có thể xấu xa đến vậy, đôi mắt đục ngầu của bà ta trừng to với vẻ khó tin, trong đó cũng kèm theo cả sợ hãi, trong lúc nhất thời, . bà ta luống cuống tay chân, không biết phải làm sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận