Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 951: Sao Tôi Lại Không Nghĩ Đến Là Song Sinh Cơ Chứ

Chương 951: Sao Tôi Lại Không Nghĩ Đến Là Song Sinh Cơ ChứChương 951: Sao Tôi Lại Không Nghĩ Đến Là Song Sinh Cơ Chứ
Cô ngẩng đầu lên ngắt ngang trí tưởng tượng bay xa của mọi người: "Không phải ma nhập, tôi chỉ nói người bạn trai bây giờ của cô ta không phải là người bạn trai ngày trước, chứ có nói là ma nhập không?”
Các hàng xóm lúng túng: "Không phải ma nhập thì tại sao lại đột nhiên không biết bơi nữa?"
"Không phải cùng một người? Vậy là... Chú An đột nhiên nghĩ ra: 'Lễ nào có người đến Hàn Quốc làm phẫu thuật chỉnh hình gương mặt thành bạn trai của cô rồi mạo danh anh ta?"
Cô gái trẻ sợ hết hồn rồi sau đó cũng vội vàng gật đầu: "Có khả năng đấy, con người không thể vô duyên vô cớ thay đổi được."
Tô Niệm Tinh gật đầu: "Chú An đoán cũng hơi đúng rồi đấy, nhưng anh ta không chỉnh hình mà trời sinh đã như vậy rồi. Hai người họ là sing sinh, lớn lên rất giống nhau."
Mọi người tôi nhìn ông, ông nhìn tôi, cuối cùng cũng chợt hiểu ra.
"Sao tôi lại không nghĩ đến là song sinh cơ chứ?”
"Đúng đó! Song sinh lớn lên giống nhau như đúng nhưng tính cách thì lại khác, thế này cũng hợp tình hợp lý hơn rồi."
"Vậy tại sao đôi song sinh đó lại giở trò này? Anh trai cho em trai thay thế mình đi hẹn hò với bạn gái? Thế này cũng quá hạ lưu rồi đấy!"
Cô gái trẻ dùng hai tay che miệng, đột nhiên cảm thấy mắc ói, cô ta trả tiền xem quẻ rồi chạy nhanh ra ngoài.
Đợi cô ta đi rồi, các hàng xóm lại nháo nhào thảo luận tiếp. "Sao lại có loại đàn ông như vậy chứ? Không có thời gian hẹn hò thì đổi ngày khác hẹn tiếp đi, đây cho em trai mạo danh mình, thế này cũng thật thiếu đạo đức."
"Đúng đó, lừa gạt tình cảm của con gái nhà người ta, loại người này đúng là vô sỉ."
Đúng lúc này, Hà Trí Vĩ dẫn vợ con mình tới quán ăn, còn xách theo rất nhiều quà cáp.
"Đại sư, cũng may mà nhờ có cô!" Hà Trí Vĩ đặt quà lên mặt bàn.
"Nếu không nhờ có cô nói cho chúng tôi biết chân tướng thì con trai tôi thật sự đã vô phương cứu chữa rồi." Người phụ nữ xoa đầu đứa con trai, trên gương mặt là vẻ hạnh phúc sau khi tai qua nạn khỏi.
Các hàng xóm nghe ra được rồi: "Chú của thằng nhỏ đã thừa nhận mình cố tình đổi sơn rồi sao?"
Trên gương mặt Hà Trí Vĩ tràn đây vẻ nặng nề: "Đúng vậy."
Anh ta tự mình lập nghiệp và thành công từ rất sớm nhưng em trai lại không có cách nào bắt kịp thời cơ tốt ấy mà vẫn luôn phải dựa vào nghề thầu công trình cho người khác để kiếm sống. Bởi vì em trai không giỏi trao đổi với khách hàng nên thu nhập rất ít, luôn luôn ghen ty với người anh trai này của mình cho nên mới muốn độc chiếm tài sản.
"Bệnh viện đã kiểm tra tủy của cậu ta với của Đào Tử rồi, hoàn toàn phù hợp với yêu cầu. Cậu ta cũng đã đồng ý hiến tủy cho Đào Tử rồi."
Chú Minh nhanh mồm nhanh miệng: "Cậu ta sự bị ngồi tù đúng không?”
Hà Trí Vĩ cười khổ: "Đợi sau khi phẫu thuật lại tính sau đi, bây giờ tôi chỉ muốn cứu Đào Tử thôi." Anh ta nhiều lần biểu đạt lòng biết ơn đối với Tô Niệm Tinh.
Sau khi nói chuyện vài câu với các hàng xóm xong, một nhà ba người lại rời khỏi quán ăn.
So với bộ dáng mệt mỏi trước kia thì bây giờ bọn họ đã tràn ngập hy vọng đối với tương lai rồi.
Chú An không nhịn được mà khen ngợi: “Đại sư, cô đã cứu được một gia đình ba người này rồi."
Tô Niệm Tỉnh mỉm cười: "Nếu sau này tôi có thể cứu được nhiều người hơn nữa thì càng tốt."
Sợ nhất là sai lầm đã tạo thành, không kịp cứu vãn nữa. ...
Chớp mắt cái lại qua một ngày nữa, Tô Niệm Tinh ăn xong bữa sáng mới tới quán ăn, lại phát hiện ra A Nguyên và Hứa Bát san bận đến tối tăm mặt mũi.
A Nguyên vừa mới tới nên vẫn chưa biết thu ngân, anh ta chỉ có thể phụ trách lau dọn bàn ghế, dọn dẹp đồ đạc, bận đến mức đầu óc quay mòng mòng.
Tô Niệm Tinh đứng trong quán quan sát một vòng: "Ế? Chị Vân đâu rồi? Sao chị ấy vẫn chưa tới?"
Hứa Bát San lộ ra vẻ mặt "cô đừng hỏi”, sau đó cũng không buồn ngẩng đầu lên mà đáp: 'Không biết nữa, sáng hôm nay không thấy chị ấy đâu. A Nguyên vừa mới tới, làm việc chưa đủ nhanh nhẹn. Hôm nay khách hàng còn nhiều nữa, bát đũa sau bếp chất thành núi cả rồi mà cũng không có thời gian để rửa đây”"
Từ sau khi cuộc thi huyền học nổi lên, quán ăn của Tô Niệm Tinh chưa bao giờ vắng khách, đặc biệt là tiểu long bao bán được chạy nhất. Cô tiếp nhận việc thu ngân của cô ta, Hứa Bát San thì đi giúp A Nguyên dọn dẹp bàn ghế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận