Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 543: Thế Thì Có Chuyện Gì Mà Không Thể Nói

Chương 543: Thế Thì Có Chuyện Gì Mà Không Thể NóiChương 543: Thế Thì Có Chuyện Gì Mà Không Thể Nói
Người phụ nữ lộ vẻ xấu hổ: "Chuyện này... Có thể chờ mười ngày nữa được không? Lúc đó anh ấy mới đến được."
Tô Niệm Tinh chỉ cho rằng đối phương có chuyện trì hoãn, cho nên chỉ nói: "Thế thì chờ anh ấy đến đây rồi tính. Nếu tôi đã nhận được người thì không còn cách nào khác."
Người phụ nữ hiểu ý cô, môi ngập ngừng như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng, lúc rời đi cứ ngoảnh đầu nhìn lại.
A Trân cảm thấy người phụ nữ này rất kỳ quặc, trông có vẻ rất sốt ruột, nhưng vì sao phải chờ mười ngay sau mới đến được?
Chỉ có chú Minh biết chuyện là thế nào: "Người bạn mà cô ấy nói hẳn là bạn trai của cô ấy."
Tô Niệm Tinh vỡ lẽ: "Thế thì có chuyện gì mà không thể nói?"
Chú Minh thở dài: "Cô gái này cũng là người cơ khổ, chờ bạn trai suốt mười bảy năm trời. Người đàn ông đó đang ngôi tù."
Đừng nói đến Tô Niệm Tinh khiếp sợ cỡ nào, đám hàng xóm láng giêng đều nổ tung.
"Chà! Mười bảy năm! Si tình thế cơ àI"
"Có phải người phụ nữ này bị điên rồi không? Sao lại chờ một tên côn đồ như vậy ra tù?”
"Cha mẹ của cô ta cũng thật vô trách nhiệm, mặc cho con gái xằng bậy như thế."
Tô Niệm Tinh hoàn hồn: "Bạn trai chị ta phạm tội gì? Thế mà bị phán tận mười bảy năm”"
"Hình như là giết người." Chú Minh không nhớ rõ, ông ta cũng nghe tin vỉa hè mà thôi: "Nguyên nhân là gì thì tôi không nhớ, dù sao cô ấy vẫn luôn chờ bạn trai được tự do."
A Trân sợ hãi đến mức run lẩy bẩy: "Bà chủ, chị không thể nhận người này, tôi sợ lắm."
Đánh nhau đâm chém đã đành, thế mà lại là tội giết người. Cô ta sợ đối phương nhất thời nổi nóng cũng sẽ kết liễu cái mạng nhỏ của mình.
Tô Niệm Tinh nhìn về phía A Hỉ, ánh mắt cậu ta cũng tràn ngập kinh sợ, bà A Hương và hai vị đầu bếp cũng có vẻ mặt tương tự, cô lắc đầu thở dài: "Nhỡ anh ta đã cải tà quy chính thì sao? Tướng mạo của người phụ nữ này rất khổ."
"Khổ là khổ thế nào?" Hàng xóm láng giềng truy vấn.
"Cha mẹ đều là người vô trách nhiệm, lúc nào cũng vênh mặt sai khiến chị ta. Thời thơ ấu của chị ta rất khổ cực, tính cách chị ta lại yếu đuối, không có chủ kiến. Mười tám tuổi đã bị cha mẹ gả cho một tên đàn ông thích bạo lực gia đình để đổi lấy số tiền sính lễ kếch xù." Tô Niệm Tinh chỉ nói đến đây rồi ngừng, nhưng đám hàng xóm láng giềng lại biết được lời còn chưa nói hết của cô. Tính cách nhu nhược, chồng thích bạo lực gia đình, tấn bi kịch của cô ta đã được định sẵn.
Mọi người tôi nhìn anh anh nhìn tôi, không ai lên tiếng.
Cuối cùng chỉ có mình A Trân lẩm bẩm: "Bà chủ, tôi thừa nhận chị ta rất đáng thương, nhưng... tôi vẫn sợ hãi."
Tô Niệm Tinh mỉm cười an ủi cô ta: "Yên tâm đi, tôi sẽ không dùng anh ta."
Lời hứa hẹn của cô khiến người khác yên lòng. Lại qua mấy ngày, người phụ nữ dẫn bạn trai đến tìm Tô Niệm Tinh. Người đàn ông này vừa thấy đã biết là hạng người không dễ chọc, trên mặt có sẹo, ánh mắt tràn ngập sát khí. A Trân mới đối diện với ánh mắt của anh ta mấy giây đã sợ đến mức run lẩy bẩy, A Hỉ cũng không dám đối diện với anh ta. Rõ ràng đối phương không cường tráng, thậm chí hơi gầy gò, nhưng sức mạnh tỏa ra từ cơ thể của anh ta cũng đủ để hù dọa một kẻ chẳng mấy khi rèn luyện như A HỈ.
Chịu đựng khí lạnh trên người anh ta, Tô Niệm Tinh kiên trì tiến lên: "Xin lỗi, chúng tôi đã tuyển được người rồi. Thật sự rất xin lỗi."
Người đàn ông nhìn lướt qua thông báo tuyển dụng ngoài cửa, không cần nói cũng hiểu ý, nếu thật sự nhận được người thì vì sao không xé tờ giấy đó. Tô Niệm Tinh hơi lúng túng, nhưng cuối cùng vẫn không giải thích.
Người phụ nữ vô cùng thất vọng, nhưng vẫn chưa hết hy vọng: "Thật sự không được sao? Anh ấy thật sự rất chu đáo, nhất định sẽ giải quyết mọi chuyện ổn thỏa."
Tô Niệm Tinh hít sâu một hơi, vẫn lắc đầu từ chối. Cô không thể dồn các nhân viên vào tình thế nguy hiểm chỉ vì đồng tình với đối phương, huống chi người đàn ông này, có lẽ cô không thể sai khiến được.
Có vẻ như người đàn ông không thể nhìn người phụ nữ ăn nói khép nép, cứng rắn lên tiếng: "Đi thôi!"
Dứt lời, anh ta ra ngoài trước.
Tô Niệm Tinh thật sự không thể trơ mắt nhìn người phụ nữ này chỉ lo nghĩ đến tình yêu, biến cuộc sống yên bình của mình trở nên hỏng bét. Gia đình nguyên sinh của cô ta thật sự rất tệ, nhưng bây giờ cô ta đã trưởng thành, có thể sống cuộc sống mà mình muốn, vì sao vẫn muốn rơi vào vũng bùn? Cô ghé lại gân người phụ nữ nhỏ giọng khuyên nhủ: "Tôi khuyên chị nên suy nghĩ cho bản thân, đừng cố chấp nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận