Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 271: Sao Tiền Của Tôi Lại Ít Như Vậy

Chương 271: Sao Tiền Của Tôi Lại Ít Như VậyChương 271: Sao Tiền Của Tôi Lại Ít Như Vậy
Tô Niệm Tinh hất ra không được, thấy đối phương bám vào cánh tay mình như gấu Koala, cô chỉ đành chiều theo nguyện vọng của anh ta, ngồi xuống phía đối diện, đẩy bát đũa qua bên cạnh rồi cầm tay của anh ta để xem bói.
Khi buông bàn tay ra, vẻ mặt của cô rất phức tạp, lại một lần nữa bưng bát canh giải rượu đến trước mặt đối phương: "Sau khi uống xong, để bản thân tỉnh táo một chút rồi tôi sẽ nói kết quả quẻ tượng cho anh, có liên quan đến bạn gái của anh đấy."
Hai mắt chàng trai trẻ híp lại, đã say đến mức nghiêng ngả lảo đảo như bãi bùn nhão, nói chuyện còn không trôi chảy được thì thôi.
Tô Niệm Tinh chỉ đành dỗ anh ta uống canh giải rượu.
Anh ta nằm nhoài ra bàn bất động, thẳng đến khi sắc trời trở tối, anh ta mới chậm rãi tỉnh lại, xoa cái đâu nhức nhối của mình, sau đó duỗi người một cái, gọi nhân viên phục vụ tới thanh toán.
A Trân mang hóa đơn qua đó: "Cộng thêm hai chai bia, tổng cộng là chín mươi tám đô la Hồng Kông.
Chàng trai trẻ lôi ví rồi móc một tờ tiền ra, đột nhiên phát hiện ra có gì đó không đúng: "Sao tiên của tôi lại ít như vậy?"
Tô Niệm Tinh đi từ bên trong ra ngoài: “Anh kêu tôi xem bói cho anh, không nhớ sao?"
Chàng trai trẻ đấm vào đầu, hoàn toàn không nhớ gì cả: "Tôi kêu cô xem cái gì?"
"Xem đến khi nào anh mới có thể quên được bạn gái cũ." Tô Niệm Tinh thuận miệng đáp lời. Vẻ mặt của chàng trai trẻ quẫn bách vô cùng.
Thực khách bên cạnh anh ta vội cười bảo: "Chàng trai trẻ, cậu lớn lên đẹp trai như thế, không lo không tìm được bạn gái, khoản tiền này coi như tiêu uổng phí rồi nhé."
Chàng trai trẻ đã tiêu tiền rồi, bây giờ có nói gì cũng đã muộn, anh ta đang dự định tạm biệt rồi rời đi.
Tô Niệm Tỉnh lại gọi anh ta lại: "Tôi vẫn chưa nói quẻ tượng nữa mà."
Chàng trai trẻ phất tay: "Không cần, tôi đã không muốn biết nữa rồi."
Nói xong, đang định sải bước đi ra khỏi quán ăn thì lại bị Tô Niệm Tinh ở đẳng sau gọi với lại: “Anh không muốn biết tại sao cô ấy lại chia tay với anh sao?"
Chàng trai trẻ quay đầu: "Tôi biết, cô ấy nói chỉ muốn hẹn hò với tôi chứ không muốn kết hôn."
Anh ta cười chua chát: "Nhưng tôi muốn kết hôn, chúng tôi không có chung quan điểm, miễn cưỡng ở bên nhau cũng sẽ không hạnh phúc."
Anh ta dường như đã buông bỏ rồi, nói chuyện cũng trở nên tang thương hẳn.
Tô Niệm Tinh lắc đầu: "Anh chỉ biết một mà không biết hai, cô ấy không kết hôn với anh thật ra là vì cô ấy bị bệnh rồi, không thể sinh nở được nữa cho nên mới không muốn liên lụy đến anh."
Chàng trai trẻ sững sờ, ánh mắt có hơi nghi ngờ lại mang theo vài phần khiếp sợ và thấu hiểu, vì uống quá nhiều rượu cho nên giọng có hơi khàn. Thật lâu sau, anh ta mới phản ứng lại được Tô Niệm Tinh đang nói gì, chợt nhìn cô với vẻ kinh ngạc: "Thật sao?” Tô Niệm Tinh gật đầu: "Thật."
Trên gương mặt chàng trai trẻ hiện ra niêm vui ngập tràn, sau đó nhoẻn miệng cười: "Cảm ơn, tôi biết nên làm thế nào rồi."
Anh ta lao người chạy ra khỏi quán, những người khác cũng bắt đầu mừng cho anh ta.
Có thực khách lẩm bẩm: "Bây giờ người trẻ tuổi hẹn hò sao lại dông dài như vậy chứ? Có chuyện gì cứ nói thẳng ra với nhau không tốt hơn sao? Đằng này cứ khăng khăng giấu tới giấu lui, có thấy mệt không vậy?"
Lập tức có người phản bác: "Người trẻ tuổi mà, tình yêu còn lớn hơn cả trời, nào có da mặt dày như mấy người già chúng ta chứ."
Những người khác đều cười ầm lên.
Tô Niệm Tinh cũng không nhịn được mà bật cười: "Kết cục này thật sự rất tốt, người hữu tình rồi sẽ thành người thân."
Đúng lúc này, bà Điền đi vào trong quán, hai mắt đỏ hoe, sau khi đi vào lập tức nói lời cảm ơn Tô Niệm Tinh: "Đại sư, thật may mà nhờ có cô, hóa ra vết thương ở đầu gối của con gái tôi rất nghiêm trọng, chúng tôi chỉ cho là trây da, nhưng bác sĩ nói nếu để thêm nửa năm nữa chỉ sợ sẽ không thể chữa khỏi."
Những thực khách khác không nghe được câu chuyện buổi chiêu nên nháo nhào vây tới hỏi han: "Vết thương gì mà lại nghiêm trọng như vậy?"
"Là đầu gối bị thương, chỉ có vết bầm tím thôi nhưng bác sĩ đã chụp X-quang rồi, nói xương ở chỗ đó đã lệch vị trí, nếu thời gian dài không nắn thẳng lại thì xương sẽ phát triển lệch, lúc đấy muốn chỉnh cũng không kịp nữa." Bà Điền vẫn luôn cho rằng mình đã chăm sóc con đến mức tỉ mỉ chu đáo rồi, nhưng trên thực tế, bà ta đã suýt chút nữa hủy hoại cuộc đời múa bale của con gái, thật sự quá đáng hận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận