Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 708: Trước Đây Tôi Còn Không Tin Bói Toán Nhưng Bây Giờ Không Thể Không Tin

Chương 708: Trước Đây Tôi Còn Không Tin Bói Toán Nhưng Bây Giờ Không Thể Không TinChương 708: Trước Đây Tôi Còn Không Tin Bói Toán Nhưng Bây Giờ Không Thể Không Tin
"Đúng vậy! Anh ta lại còn không biết ngại mà nói chị Helen dựa vào nhan sắc để thăng chức nữa chứ? Nếu như thật sự bàn về nhan sắc, lẽ nào không nên là tôi sao?”
Xem chừng mấy đồng nghiệp này rất có ý kiến với Trân Tử Bàng đây.
Chị Helen bước ra khỏi phòng camera, trước đó còn hăng hái hăm hở nhưng bây giờ lại giống như trái cà đầm sương, cả người trông tiều tụy hơn hẳn.
Các đồng nghiệp lập tức vây quanh: "Chị Helen? Chị không sao chứ?"
Chị Helen nặn ra một nụ cười gượng: "Tôi không sao, chỉ không ngờ là cậu ta sẽ bỏ thuốc mà thôi, tôi còn tưởng là quán trà sữa Hỉ Lạc làm ăn không sạch sẽ nữa chứ."
"Nếu thật sự không sạch sẽ thì làm sao chúng tôi có thể bình an vô sự chứ?"
Có người liếc mắt ra hiệu: "Đừng nói nữa, chị Helen đã đủ khó chịu rồi."
Chị Helen xốc lại tinh thân, thông qua khe hở giữa đám người mà nhìn thấy Tô Niệm Tinh đang nói chuyện với Quan Thục Huệ, cô ta có hơi xấu hổ, vội vàng chen ra khỏi đám đông và đi tới trước mặt Tô Niệm Tinh: "Đại sư!"
Tô Niệm Tinh quay đầu, trông thấy sắc mặt của cô ta trắng bệch mới cười hỏi: "Cô không sao chứ?"
Chị Helen lắc đầu: "Đã rửa ruột rất nhiều lần rồi, đại sư, cảm ơn cô."
Tô Niệm Tinh nở nụ cười với cô ta: "Không sao, tôi cũng không giúp được gì, quan trọng nhất là cô không sao rồi."
Quan Thục Huệ ký tên xong, Tô Niệm Tinh bèn xách cái thùng rỗng vẫy tay với mọi người: "Tôi đi trước nhé."
Chị Helen vẫy tay với cô.
Những đồng nghiệp khác cũng sáp lại gần: "Oa, vị đại sư này cũng có chút bản lĩnh đấy chứ, vậy mà lại thật sự có thể bói ra được nguyên liệu trong trà sữa, thật lợi hại quá."
"Chắc chắn là lợi hại rồi, bằng không làm sao cô ta dám lấy một quẻ tận hơn một vạn đô la Hồng Kông chứ, Hương Giang có rất nhiều đại sư đoán mệnh cũng rất lợi hại."
"Trước đây tôi còn không tin bói toán nhưng bây giờ không thể không tin."
"Nghe nói cô ấy bói hôn nhân vô cùng chuẩn, đợi khi nào tôi có bạn gái rồi nhất định sẽ nhờ cô ấy bói cho mình một quả."
"Lẽ nào bây giờ không nên tìm cô ấy xem bói hay sao? Bói xem đến khi nào thì cậu mới có bạn gái? Bằng không, tôi sợ cậu ế đến già lắm đó!"
"Phủi phui cái mồm nhà chị đi nhét"...
Tô Niệm Tinh lái con xe mô tô rời đi trong tiếng cười hân hoan của mấy người này, cô lái một đường về thẳng quán ăn.
Các hàng xóm láng giêng còn đang bàn tán về thông tin mới nhất đây.
"Ôi, các bà đã nghe nói gì chưa? Phía bên đường Ruggers mới xảy ra một vụ hỏa hoạn đấy, trời ơi, khiếp lên được!"
Chú Minh vừa nghe được đã lập tức sốt ruột: "Cái gì cơ? Đường Ruggers á? Đã xảy ra chuyện gì rồi? Sao đột nhiên lại hỏa hoạn?”
Chú An ngắt lời chú Minh: "Còn có thể cháy vì lý do gì được nữa? Đường Ruggers có nhiều quán rượu như thế chắc chắn là do bất cẩn bén lửa rồi."
"Không phải quán rượu mà là tòa nhà văn phòng các ông ạ.' Bây giờ bà chủ nhà nghĩ lại mà trong lòng vẫn còn sợ hãi: "Bạn tôi giới thiệu cho tôi tới bên đó mua phòng, nói là lợi nhuận sẽ khá cao đấy, nhưng nhà còn chưa kịp xem mà mạng tôi đã suýt chút nữa mất luôn rồi."
"Tại sao lại cháy thế? Có người cố tình phóng hỏa hay là có nguyên nhân gì khác?"
"Tôi nào có biết đâu." Cơ thể mập mạp của bà chủ nhà rất dễ ra mồ hôi, đặc biệt là bây giờ thời tiết càng lúc càng nóng nực nữa, trong lúc nói chuyện bà ta còn thở phì phò liên vài hơi: "Có một cô em chạy vào trong đó cứu người, trời ơi, cái cô này cũng không biết sợ chết gì cả, ngọn lửa đó có thể nuốt chửng người được đấy. Lúc tôi đi thì nhân viên cứu hỏa đã tới và dập tắt ngọn lửa rồi."
Tô Niệm Tỉnh đi vào trong quán ăn, các hàng xóm lại nháo nhào vây quanh lại gần hỏi chuyện trà sữa bị bỏ thuốc kia: "Là thật sao? Bên trong trà sữa Hỉ Lạc có thêm thuốc kích dục thật hả?"
Đây chính là hậu quả của việc hóng hớt nửa vời, Tô Niệm Tinh lắc đầu: "Không phải trà sữa Hỉ Lạc có vấn đề mà là đồng nghiệp bỏ thuốc."
"Ôi trời, sao con người có thể xấu xa như vậy được chứ-"
"Đầu là đồng nghiệp làm việc chung với nhau mà lại đi hại đối phương xấu mặt, phải là thù hận lớn cỡ nào mới có thể ra tay tàn nhẫn được như thế chứ?" Chú An lắc đầu tấm tắc.
"Ai mà biết."
Đúng lúc này thì anh Minh hớt hải chạy vào trong, trên trán anh ta túa đây mồ hôi mà cũng chẳng màng lau đi: "Đại sư! Cha, mọi người biết gì chưa? Diệp Thắng Thiên lại bắt đầu cướp tiệm vàng rồi đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận