Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 606: Mưu Sát

Chương 606: Mưu SátChương 606: Mưu Sát
Văn Văn có hơi đăm chiêu: "Mách lẻo có phải không được hay cho lắm không ạ?”
"Không đâu." Tô Niệm Tinh nhéo má cô bé: "Vì em còn nhỏ tuổi cho nên cha mẹ đều rất lo cho em, nếu em có chuyện gì cũng giấu hết trong lòng như vậy thì họ sẽ rất lo lắng cho em đấy."
Tô Niệm Tinh cởi găng tay xuống rồi nắm lấy tay của Văn Văn, muốn xem chỉ tay cho cô bé.
Cô rất ít khi xem chỉ tay cho trẻ con, một trong những nguyên ở đây là vì tương lai của trẻ con không cố định. Hai là trước đây cô đã từng xem bói cho trẻ con ở trong thôn khi còn ở nhà chú Phúc và thím Phúc. Hình ảnh nhìn thấy đều rất mơ hồ, tràn đầy trí tưởng, thứ mà tụi nhỏ muốn rất nhiều và rất kỳ lạ. Còn có một vài đứa trẻ mong mỏi nhất là từ nay về sau không phải đi học nữa, có vài đứa trẻ thì ngồi máy bay, có vài đứa trẻ thì ăn kem ly, suy nghĩ đủ muôn hình vạn trạng đều có hết cả.
Bạn không bao giờ biết được rốt cuộc bọn nhỏ đang nghĩ gì.
Về phần tương lai?
Tụi nhỏ hoàn toàn không có suy nghĩ ấy.
Nhưng tương lai của Văn Văn lại khác với những đứa trẻ kia, cô bé có một đối tượng rất rõ ràng, người mà cô bé vẫn luôn nhớ nhung chính là mẹ mình, tức là bà Chung.
Tình hình của đối phương không được khả quan cho lắm, trong hình ảnh thì bà Chung đang khám bệnh ở một bệnh viện tư nhân, bác sĩ nói với bà ta bằng vẻ mặt nặng nề, rằng thai nhi trong bụng bà ta khá bất thường, nhất định phải phá.
Thường thì thai nhi được ba tháng mới thành hình nhưng thai nhi dị dạng lại không thể kiểm tra và phát hiện ngay ra từ lúc đầu được, có vài đứa trẻ phải đến tháng thứ bảy và thứ tám mới có thể kiểm tra ra.
Đứa con trong bụng bà Chung được hơn sáu tháng mới kiểm tra ra được bất thường. Lúc này, phát hiện ra con không khỏe mạnh làm sao ông Chung với bà Chung có thể chịu được chứ?
Quả nhiên, bác sĩ vừa tuyên bố xong kết quả thì bà Chung đã trực tiếp ngất xỉu ngay, sau đó chính là đến bệnh viện phá thai rồi về nhà dưỡng bệnh, người thân tới cửa hỏi thăm.
Mẹ ruột của bà Chung tới nhà thăm con gái, cảm thấy Văn Văn là một người không cát tường, khắc cha khắc mẹ, đến ngay cả bà nội ruột cũng không cần cô bé chắc chắn là vì sợ sẽ bị Văn Văn khắc chết đây mà.
Thai nhi trong bụng bà Chung nói không chừng cũng bị Văn Văn khắc chất.
Bà Chung hoàn toàn không tin mẹ mình, nhưng bà ta vừa mới mất đi đứa con, cơ thể suy yếu cộng thêm tỉnh thần bất ổn nên cũng lơ là chăm sóc Văn Văn. Lúc vấp ngã còn suýt chút nữa thì đè trúng người cô bé nên ông Chung không dám cho bà ta chăm sóc nữa, mà giao công việc chăm sóc Văn Văn cho người giúp việc.
Một ngày nọ, Văn Văn đang chơi ở công viên thì mẹ ruột của bà Chung lừa cô bé đi, cố tình kéo đối phương băng qua đường rồi Văn Văn bất ngờ bị xe đâm chất.
Người giúp việc vì lơ là chăm sóc đứa trẻ nên bị phán ngồi tù hai năm.
Tô Niệm Tinh buông tay ra, vừa ngẩng đầu lên đã đối diện với cô gái nhỏ đang chớp mắt, cười vô cùng ngọt ngào và ngoan ngoãn kia, mất rất lâu mà vẫn không lấy lại được bình tĩnh.
Vậy mà lại có người muốn hại chết một đứa trẻ đáng yêu như thế.
Bà già kia đúng là tội ác tày trời mà.
Tô Niệm Tinh xoa đầu Văn Văn: "Văn Văn là một đứa trẻ ngoan, giờ chị đi giúp bà em nấu cơm, em chơi một mình được không?”
Văn Văn ngoan ngoãn gật đầu.
Tô Niệm Tinh đi vào nhà bếp và nói lại thông tin mà mình vừa mới thăm dò ra được cho bà A Hương nghe: “Cháu nghi ngờ Lượng Lượng bị mẹ ruột của bà Chung sai khiến, một đứa trẻ nhỏ như thế không có khả năng vô duyên vô cớ đi nói mấy câu này được."
Bà A Hương tức đến mức trực tiếp ném cọng hành trong tay đi: "Mụ già đó muốn làm trò gì đây? Rốt cuộc Văn Văn đã làm gì bà ta mà bà ta lại đối xử với con bé như vậy?”
Tô Niệm Tinh vỗ lên lưng bà A Hương rồi lại nói cho bà ta nghe kết quả quẻ tượng mà mình đã xem được.
Sợ bà cụ quá mức kích động nên cô lại nhỏ giọng nói: "Văn Văn đang ở bên ngoài, đừng làm con bé sợ.”
Cả người bà A Hương không ngừng run lẩy bẩy, suýt chút nữa thì ngã khụy xuống đất. Bà ta bám vào bàn bếp, rất lâu sau mới miễn cưỡng chống được người dậy.
Bà ta nhìn Tô Niệm Tinh với vẻ khó tin, giọng nói khàn cả đi: "Ý cháu là bà già đó muốn hại chết Văn Văn sao? Tại sao?"
Tô Niệm Tinh thật sự không biết, nhưng cô có một suy đoán: "Có khả năng là vì tài sản của gia đình con gái chăng?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận