Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 1037: Anh Chưa Từng Nghĩ Đến Việc Kết Hôn Với Em Á

Chương 1037: Anh Chưa Từng Nghĩ Đến Việc Kết Hôn Với Em ÁChương 1037: Anh Chưa Từng Nghĩ Đến Việc Kết Hôn Với Em Á
Tô Niệm Tinh gật đầu thừa nhận: "Đúng rồi, em vẫn còn trẻ như thế, tạm thời vẫn chưa muốn kết hôn, nhưng chuyện này có liên quan gì đến việc anh không động vào em?”
Giám sát Lương ôm chặt cô, cảm giác nhiệt độ và vẻ đẹp của người trong lòng, trong mắt anh tràn ngập vẻ dịu dàng: “Anh nghĩ đến trường hợp xấu tương lai chúng ta không thể kết hôn được. Nếu tương lai em gặp được một người phù hợp với mình hơn anh, lỡ như đối phương ngại chuyện em không còn trong trắng nữa thì sao?"
Hương Giang những năm chín mươi vẫn chưa cởi mở bằng sau này, có rất nhiều người đàn ông để ý đến hành vi trước khi kết hôn của nữ giới.
Tô Niệm Tinh đẩy anh ta, trong mắt là vẻ kinh ngạc khó có thể che giấu được: "Anh chưa từng nghĩ đến việc kết hôn với em á?”
Không thể có khả năng này được, con người anh có hơi cố chấp, yêu đương rồi sẽ nhắm thẳng đến hôn nhân cho nên làm sao có thể cho rằng bọn họ sẽ không kết hôn được cơ chứ.
Giám sát Lương nhìn thẳng vào đôi mắt cô với vẻ thâm tình, bàn tay vuốt nhẹ mái tóc cô, trong đáy mắt hiện ra vẻ buồn bã: "Đương nhiên không phải rồi, anh là cảnh sát, vẫn luôn phải đứng ở tiền tuyến, công việc cũng rất vất vả, nếu như thật sự có một ngày như thế thì anh không muốn cản trở hạnh phúc của em."
Tô Niệm Tinh thở phào một hơi nhẹ nhõm: "Hóa ra anh đang nói chuyện này à? Loại chuyện này có xác suất thấp lắm, cũng giống như em gặp phải vụ đấu súng ấy, có rất nhiều người bản địa Macau cả đời này đều không gặp được. Anh sẽ không sao đâu mà." Giám sát Lương xoa má cô: "Anh biết, nhưng anh có thể cảm giác được tạm thời em vẫn chưa bằng lòng gả cho anh, anh cho rằng là vì công việc của mình quá bận hoặc là anh có vài chỗ nào đó còn làm chưa đủ tốt. Anh không muốn cản trở em, nhưng anh cũng không ngờ nguyên nhân em không muốn kết hôn lại là vì em muốn thử?"
Cho nên, anh đã rơi vào ngõ cụt rồi.
Tô Niệm Tinh nghĩ đến mấy lần trước đó anh đều kiềm chế mà không thể không bội phục công lực của anh: "Em chính là đại sư đoán mệnh, tại sao anh không trực tiếp kêu em bói nhân duyên cho anh luôn?"
Giám sát Lương lộ ra vẻ mặt kỳ lạ: "Anh tìm em xem bói nhân duyên, thế này không phải tương đương với ép hôn hay sao?"
Tô Niệm Tinh sững sờ, thấy cũng đúng thật.
"Điều này chứng tỏ anh vẫn chưa đủ chín chắn, chỉ đứng ở góc độ của mình để suy nghĩ vấn đề mà chưa bao giờ từng đứng ở góc độ của em để cân nhắc hết, là anh không tốt."
Giám sát Lương hôn lên trán cô một cách dịu dàng.
Tô Niệm Tinh ôm hông anh, đầu dựa vào lồng ngực của đối phương, giọng nói của cô vô cùng dịu dàng: "Đúng là anh không tốt, em còn tưởng bản thân mình không có sức hút nữa chứ, em còn đang nghĩ, có phải anh hoàn toàn không thích em không, hại em còn buồn bã rất lâu."
Cô làm nũng với anh, giám sát Lương lại cúi đầu hôn lên môi cô...
Sau khi xong chuyện, hai người nằm trên giường, cô quay lưng lại với anh, còn anh thì ôm cô từ phía sau, Tô Niệm Tinh sờ dây chuyền ở cổ, sợi dây chuyền này quá đẹp mắt, đợi cô đến Mỹ rồi sẽ mua thêm vài bộ quần áo, hàng hiệu bên đó rẻ hơn ở Hương Giang. "Sau này chỉ cần em muốn, bất cứ lúc nào anh cũng có thể cho em hết." Tô Niệm Tinh vẫn còn đang nghĩ ngợi lung tung thì giám sát Lương thì thâm bên tai cô.
Cô quay người lại, đang định đếm những thứ mà mình định mua, nhưng ai ngờ giám sát Lương lại bổ sung thêm một câu nữa: "Nhưng mà ở chỗ công cộng là trường hợp ngoại lệ đấy nhé."
Tô Niệm Tinh nhíu mày.
Tại sao ở chốn công cộng lại không được?
Cô cũng không phải loại người được nước làm tới, nhưng hình như cô chưa bao giờ từng yêu cầu anh phải mua món đồ gì vô cùng đắt cho mình thì phải?
Cô chậm rãi hỏi: "Trước đây lúc anh theo đuổi em còn nói sẽ mua vàng bạc trang sức cho em, còn có cả xe sang đi dạo phố nữa mà? Anh thay đổi cũng nhanh quá rồi thì phải?"
Giám sát Lương sững sờ mất một lúc lâu rôi mới phản ứng lại được, cô hoàn toàn hiểu sai ý của anh rồi, trong lúc nhất thời, anh sững sờ, cảm thấy quân bách không chịu được, gương mặt cũng trướng thành màu gan heo: "Anh không thay đổi, anh chỉ..."
Anh không thể giải thích được, cuối cùng chỉ đành giơ tay đầu hàng: "Em muốn mua gì? Chỉ cần em thích và anh có thể mua được thì anh đều sẽ mua cho em."
Tô Niệm Tinh thật sự có thứ muốn mua đây: "Em muốn mua một cái sô pha cho người lười ở nhà, ngồi loại đó thoải mái cực kỳ."
"Được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận