Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 764: Cháu Không Cần Anh Ta Dạy

Chương 764: Cháu Không Cần Anh Ta DạyChương 764: Cháu Không Cần Anh Ta Dạy
Tô Ngọc Bạch tức sôi máu: "Cháu nói xem cháu được cái nước gì hả, ngay cả một cô gái mà cháu cũng không lo liệu được."
Lương An Bác chẳng muốn tranh cãi với ông ta.
Tô Ngọc Bạch thấy anh lại giống như cái hũ nút không chịu nói chuyện mà hơi bất mãn: "Cái nết của cháu giống y như cha cháu, nói một câu khó nghe thôi là không thèm nói chuyện nữa. Chẳng trách cháu đã gần ba mươi rồi mà vẫn chưa hẹn hò. Ông thấy vẫn nên để A Cảnh dạy cháu đi ha? Nó có kinh nghiệm đấy."
"Cháu không cần anh ta dạy! Anh ta theo đuổi con gái có kinh nghiệm nhưng cũng chưa từng thấy anh ta giữ lại được một ai!" Giám sát Lương và A Cảnh cũng không hòa hợp gì cho cam, hai người họ hoàn toàn là người ở hai thế giới, đều coi thường lẫn nhau.
"Ông biết rồi, cháu lấy là vợ chứ gì, cả đời này của ông ngoại chỉ lấy mỗi bà ngoại cháu là vợ thôi, để ông truyền thụ kinh nghiệm cho cháu, được không?" Tô Ngọc Bạch thấy cháu trai không vui là bắt đầu dỗ anh.
Lương An Bác lại không hề nể mặt: "Ông ngoại, ông cũng đừng tham gia vào, kinh nghiệm của ông xưa rồi. Bây giờ người trẻ tuổi đều có suy nghĩ của mình, A Tinh có thích cháu, chẳng qua cô ấy không có quá nhiều lòng tin về tình cảm của chúng cháu mà thôi."
Tô Ngọc Bạch thấy cháu ngoại cứ nhắc đến Tô Niệm Tinh là hai mắt sáng lấp lánh mà giọng điệu cũng không khỏi trịnh trọng hẳn lên: "Thật ra dì hai của cháu nói cũng đúng đấy. Cháu lấy một thiên kim môn đăng hộ đối thì sự nghiệp tương lai của cháu cũng sẽ được trợ giúp. Nhưng cô ấy từ nội địa tới, vẫn luôn sinh sống ở tầng lớp thấp, hoàn toàn không hiểu quy tắc trò chơi ở xã hội tầng trên. Mấy phú bà kia cũng sẽ không chấp nhận cô ấy.
Nói không chừng, bọn họ còn bài xích cô ấy và ngay cả cháu cũng sẽ bị người coi thường theo. Cháu đừng coi thường những lời ong tiếng ve bên gối, có rất nhiều đàn ông bại dưới chân người phụ nữ, từ đó có thể thấy uy lực của nó lớn đến bao nhiêu."
Giám sát Lương gật đầu: "Cháu biết chứ, nhưng dựa vào gia thế của cháu, chỉ cần cháu làm ra được một chút chiến tích thì sẽ không có ai dám nuốt công lao của cháu. Về phần tương lai có thể lên làm cảnh ti hay không?
Vậy còn phải xem năng lực cá nhân của cháu thế nào, nếu đức không xứng với chức vị vậy rất dễ bị cắn trả. Sau này Hương Giang sẽ được trả về, đến khi ấy quy tắc cũng sẽ thay đổi, không thể loạn giống như trước đây được nữa.
Nhưng có vài người nhất định sẽ nhớ mong quy tắc của ngày xưa, đến khi ấy cơ hội của cháu cũng tới rồi."
Tô Ngọc Bạch thấy anh vẫn còn ghi nhớ đạo lý mà mình đã từng dạy cho anh mà trên gương mặt hiện thêm vài phần ý cười: "Hỗn loạn mới có thể cầu tài, ý ông nói với cháu là cạnh tranh trong kinh doanh, cháu ở trong giới chính trị lĩnh ngộ một điểm này là rất có thiên phú đấy. Xét từ điểm này thì cháu mạnh hơn A Cảnh một chút."
Giám sát Lương im lặng không nói mà chỉ cúi đầu nghịch mai rùa. Tô Niệm Tinh sợ anh nhàm chán nên đặc biệt mua đồ tới cho anh, cô còn dùng mai rùa để tung lục hào kim tiền quẻ.
"Cô ấy quả thật có hơi đặc biệt." Giám sát Lương nhíu mày nhìn qua với vẻ nghi ngờ.
Tô Ngọc Bạch đã sống hơn nửa đời người rồi, nửa thân mình đã chôn trong đất, có loại người gì mà ông ta chưa từng gặp qua đâu: "Đây vẫn là lần đầu tiên ông gặp được một người còn trẻ tuổi mà có thể điềm tĩnh được như vậy, cô ấy không hê sợ ông một chút nào cả."
Trên gương mặt không có biểu cảm của giám sát Lương hiện ra ý cười nhẹ nhàng: "Thật ra cô ấy nhát gan lắm, cô ấy chỉ cảm thấy ông rất gần gũi cho nên mới không sợ ông thôi."
Tô Ngọc Bạch xua tay: "Không phải ý đó, ý của ông là cô ấy không hề lo lắng ông sẽ phá đám, chia rẽ hai đứa bây ấy. Cô ấy không hề nôn nóng muốn được gia nhập vào gia tộc của chúng ta, nhưng nếu nói cô ấy không để ý đến cháu thì sao? Hình như cũng không phải, một nữ hậu sinh rất kỳ lạ đấy!"
Giám sát Lương bật cười: "Cô ấy có giới hạn của mình, cho dù có thích một người đến thế nào thì cô ấy cũng sẽ không từ bỏ nguyên tắc của mình đâu. Cô ấy rất biết kiêm chế cơn giận, lần sau ông đừng mang tiền ra dụ dỗ cô ấy, vô dụng cả thôi."
Nhắc đến chuyện trước đó là Tô Ngọc Bạch lại lẩm bẩm: "Đó là vì con người cháu càng đáng giá hơn, phải mưu tính xa hơn cháu ạ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận