Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 676: Đã Bắt Được Hung Thủ Chưa?

Chương 676: Đã Bắt Được Hung Thủ Chưa?Chương 676: Đã Bắt Được Hung Thủ Chưa?
Đương nhiên là cô có bói ra được rồi nhưng vụ án này muốn điều tra ra cũng không hề có một chút độ khó nào cả. Là người quen gây án, hơn nữa chỉ mới chết được nửa tháng, cảnh sát chỉ cần điều tra mạng lưới quan hệ của nạn nhân một chút là hiển nhiên có thể tra ra được hung thủ.
Đến buổi chiều, cuối cùng thì chú Minh cũng trở về, vẻ mặt của ông ta nặng nề không nói nên lời: "Đã tìm được thi thể rồi, ngâm suốt nửa tháng đã bị cá tôm rỉa không ít. Ôi, thảm đến mức không dám nhìn."
Anh Minh cảm thấy cha mình chỉ toàn nói mấy câu thừa thãi: "Cho dù thi thể không bị tôm cá ăn thì cũng không tốt được đến đâu đâu, cha đã từng này tuổi rồi còn đi hóng hớt làm gì hả."
Chú Minh lại không vui: "Nếu tôi không đi thì hôm nay bà ta chưa chắc đã có thể vớt được thi thể nhé. Bà ta nghèo như thế, mấy cảnh sát kia lại không chịu lập án, hoàn toàn không tin vào quẻ tượng của Tô thần toán để xuống dưới trục vớt, cuối cùng vẫn là tôi thấy chướng mắt quá, bỏ tiền ra giúp bà ta đây anh ạ."
Anh Minh ôm ngực, tức đến mức ứa gan: "Có liên quan gì đến cha không mà cha moi tiền ra vậy hả?"
Các hàng xóm láng giềng vừa nghe thấy hai người họ bắt đầu cãi nhau là lập tức đứng ra hòa giải, kéo hai người họ ra: "Sau đó thì sao? Đã bắt được hung thủ chưa?”
Chú Minh phì cười một tiếng: "Nào có nhanh như vậy chứ, lúc tôi đi, mấy cảnh sát kia đã qua đó bao vây hiện trường rồi, bằng chứng vẫn còn đang khảo sát nữa là. Tôi sợ không kịp giờ cơm tối nên vê đây trước. Anh Mình lẩm bẩm: "Cha vội về đây chém gió thì có."
Chú Minh xoa mi tâm: "Anh bớt quản chuyện của tôi hộ cái, lo cho bản thân anh trước đi, đã từng này tuổi rồi mà vẫn chưa tìm được vợ, anh có thấy xấu hổ không vậy?"
Đánh người không đánh vào mặt, mắng người không chọc ngoáy vào khuyết điểm, anh Minh bị động vào lòng tự ái lập tức quay đầu bỏ đi.
Chú An nhỏ giọng sáp tới bên cạnh chú Minh: "Sao ông không ở bên cạnh an ủi bà ta đi? Bây giờ đang là lúc mà bà ta cần người chăm sóc nhất đấy."
Chú Minh hơi sững sờ, sau đó lập tức phản ứng lại được chú An có ý gì.
Bản mặt già của ông ta đỏ lên: "Ông nghĩ đi đâu vậy! Tôi thấy bà ta khóc thành ra như thế, sợ bà ta nghĩ quẩn trong lòng cho nên mới qua đó xem sao thôi. Tôi không có bỉ ổi như ông nghĩ đâu nhé. Tôi lớn hơn bà ta tận mười mấy tuổi đấy, một chân đã thò vào trong quan tài rồi còn có lòng dạ đâu mà nghĩ đến mấy chuyện kia nữa chứ!"
Những hàng xóm khác thấy chú Minh thật sự cáu rồi bèn nháo nhào chỉ trích chú An không nên nói lung tung.
"Người phụ nữ kia vừa mới mất con trai xong, chú An, chú nói chuyện này thật không thích hợp tí nào.
"Đúng đó!"
Chú An bị quần chúng chỉ trích cảm thấy vô cùng oan ức. Ông ta đã quen biết chú Minh được mấy chục năm rồi, dám cam đoan chú Minh có ý với người phụ nữ kia.
Đáng tiếc, mắt của người đời đều mù hết cả rồi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Niệm Tinh vừa mới tới quán ăn, còn chưa kịp đặt mông ngồi xuống thì đã bị mời đến đồn cảnh sát giúp hỗ trợ điều tra, họ hỏi cô làm thế nào biết được nạn nhân ở dưới hồ nước.
Tô Niệm Tinh thành thật đáp lời.
Mấy cảnh sát này lại bán tín bán nghi, nhưng vì không có bằng chứng, lại biết được nửa tháng trước cô đang ở Lệ Chi Oa, có rất nhiều người làm nhân chứng cho nên cũng thả cô vê.
Buổi chiều, chú Minh chạy đến Cửu Long nghe ngóng tình hình, sau khi trở về lại kể tiến triển cho mọi người nghe: "Cảnh sát đã xác định đối phương chết được nửa tháng rồi."
Lại qua thêm một tuần nữa, chú Minh nói với mọi người rằng vụ án đã có tiến triển mới: "Phía cảnh sát đã khóa chặt được nghi phạm, giờ đang tạm giam đối phương."
Chú An giơ tờ báo trong tay lên: "Trên này có đây, ông hà tất phải chạy qua đó làm gì."
Có tờ báo đã tiết lộ về vụ án này, bao gồm cả việc phát hiện ra thi thể thế nào và đủ các loại tình hình về thi thể đêu được nói một cách rõ ràng vô cùng.
Cái tên của Tô Niệm Tinh lại một lần nữa xuất hiện trên tờ báo, thậm chí còn dùng tên cô để làm mánh lới.
"Chẳng trách gần đây người tới tìm tôi xem bói về án mất tích lại nhiều như vậy." Tô Niệm Tinh đọc tờ báo.
A Trân bật cười ha ha: "Nhưng phần lớn con cái của bọn họ đều bỏ trốn cả mà chứ không có chết. Tôi cảm thấy bọn họ tốn khoản tiền này đúng là hơi oan uổng đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận