Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 1193: Vậy Mấy Nam Sinh Này Thì Sao

Chương 1193: Vậy Mấy Nam Sinh Này Thì SaoChương 1193: Vậy Mấy Nam Sinh Này Thì Sao
Ông ta nhanh chóng tìm được mấy danh sách xin thôi học: "Đều là sau khi khai giảng lần lượt không tới trường nữa, chủ nhiệm lớp có tới tận nhà hỏi thăm, nhưng các em đều vì các nguyên nhân khác nhau mà nghỉ học, chúng tôi cũng không có cách nào khác cả."
Trường của ông ta là trường công lập, học phí do bên trên quy định rõ ràng cho nên không có một ai có tư cách miễn học phí cho học sinh nữa.
Tô Niệm Tinh nhìn danh sách vậy mà lại có đến năm mươi tám học sinh, trong đó, nữ sinh chiếm bốn mươi chín người.
"Mấy học sinh này đều có hy vọng thi đỗ đại học chứ?" Cô muốn tiền của mình được tiêu vào chỗ hữu dụng, có thể thi đỗ thì viện trợ tiếp, còn nếu không thi đỗ được thì bọn họ vẫn phải nghỉ học, như vậy sẽ chẳng có ý nghĩa gì nữa.
Hiệu trưởng lại tự tin vô cùng: "Trường Trung Nhất chúng tôi vốn chính là nơi đào tạo những học sinh học giỏi nhất khắp toàn huyện, xác suất đỗ khoa chính quy có thể đạt đến 99%."
Tô Niệm Tinh tính toán sổ sách.
Tiền học của một học kỳ là bốn đến năm trăm, cứ tính theo năm trăm là được. Cộng thêm tiền phí sinh hoạt mỗi tháng là một trăm đồng nữa, mười tháng chính là một nghìn, cộng thêm phí đi lại năm trăm. Vậy một năm phải tiêu hai nghìn năm trăm tệ. Năm mươi học sinh là hai mươi vạn năm nghìn tệ, vẫn lời hơn là xây một trường học.
Cô gật đầu: "Vậy được, ông cho toàn bộ cả bốn mươi chín em nữ sinh này đến trường học đi, tôi sẽ tiếp tục chu cấp cho các em." Hiệu trưởng sững sờ: "Vậy mấy nam sinh này thì sao?"
Tô Niệm Tinh đan hai bàn tay vào nhau, lạnh lùng nói: "Ông cảm thấy tại sao tôi lại chu cấp miễn phí cho mấy học sinh này đi học?"
Hiệu trưởng đoán mò: "Cô Tô lòng dạ lương thiện, thương cho những người có hoàn cảnh khó khăn."
Tô Niệm Tinh lắc ngón tay: "Không không không! Đừng nghĩ về tôi lương thiện như thế. Tôi bằng lòng trợ cấp cho họ cũng không phải vì muốn người khác khen tôi tốt bụng, mà tôi chỉ muốn cứu vớt bản thân mình ngày xưa mà thôi.
Trước đây khi tôi muốn đi học, tất cả mọi người đều khuyên cha tôi rằng 'con gái đi học làm cái gì, sau này không phải đều đi lấy chồng hết. '
Sau này tôi thậm chí còn chưa kịp tốt nghiệp cấp hai đã phải thôi học, bây giwof tôi có năng lực rồi nên muốn giúp đỡ mấy người này. Nếu ông cảm thấy tôi chỉ giúp con gái là chưa đủ lương thiện, vậy ông đi tìm những người lương thiện hơn đi.
Tôi quyên góp tiền chỉ để bản thân mình vui vẻ hơn mà thôi."
Hiệu trưởng bị mấy lời này của cô nói cho đỏ mặt tưng bừng, rõ ràng cô không hề phê bình ông ta nhưng lời nói lại giống như một cái bạt tai vả vào mặt ông ta vang bôm bốp vậy.
Ông ta vội vàng xin lỗi: "Tôi biết rồi, cô Tô, mong cô cứ yên tâm."
"Ông có thể khuyên được bao nhiêu thì khuyên bấy nhiêu, tôi sẽ đưa tiền cho ông theo suất của năm mươi người, nếu có nữ sinh không tới thì khoản tiên đó sẽ trở thành tiên trợ cấp cho năm học sau.
Tiền mà tôi bỏ ra phải được làm dựa theo ý nguyện của tôi, bằng không, nó chỉ có một lần chứ không có lần sau nữa đâu." Rõ ràng đây là một lời cảnh cáo.
Hiệu trưởng nhiều lần đảm bảo: "Tôi nhất định sẽ làm theo ý của cô Tô."
Tô Niệm Tinh đánh xong rồi cũng phải đúng lúc cho viên kẹo ngọt: "Nếu hiệu trưởng có thể xử lý ổn thỏa chuyện này vậy lần sau tới đây, tôi có thể quyên góp một tòa nhà dạy học cho trường mình để cải thiện môi trường dạy học của trường."
Hai mắt hiệu trưởng lập tức sáng ngời như đèn pha ô tô, trên gương mặt ông ta hiện ra vẻ mừng rỡ khó mà che giấu được.
Ở thời buổi này, trường học rất khó nhận được tiền từ thiện, hiếm khi gặp được một thần tài thế này, ông ta có thể không vui hay sao?
Trong mấy ngày tiếp theo đó, một nhóm người Tô Niệm Tinh lại đi leo núi Nga Mi, đến Đại Phật Lạc Sơn bái lạy, rôi đến Giảng Yển đi cầu treo...
Một tuần sau, bọn họ bay đến Thâm Quyến.
Phía bên Thâm Quyến có rất nhiều dân nhập cư bất hợp pháp cho nên đám người Tô Niệm Tinh không dám chạy lung tung, cô đặc biệt đi tìm Võ Xương Sùng.
Võ Xương Sùng đã mở xưởng điện tử ở bên này, việc kinh doanh rất không tồi, trông thấy cô tới đây, anh ta lập tức vội vàng tìm khách sạn: “Đại sư tới bên này làm gì vậy?”
Tô Niệm Tinh nói lại chuyện mình muốn tới bên này mua đất xây xưởng cho anh ta nghe: "Mua được đất trước đã, còn xưởng thì giờ vẫn chưa vội xây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận