Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 64: Cô Không Sợ Tôi Giở Trò Bất Chính Với Cô À

Chương 64: Cô Không Sợ Tôi Giở Trò Bất Chính Với Cô ÀChương 64: Cô Không Sợ Tôi Giở Trò Bất Chính Với Cô À
Đợi người đi rồi, bà A Hương nhắc nhở Tô Niệm Tinh: "Cẩn thận bạn trai cũ của cô ta tới đây báo thù cháu trước đấy, dù sao thì cháu cũng đã phá hỏng nhân duyên của anh ta, có khả năng ở trong mắt anh ta, cháu còn đáng hận hơn cả Hà Linh Vân nhiều."
Trái tim của Tô Niệm Tinh thắt lại, nghe cũng đúng thật đấy chứ, cô có thể xem bói cho người ta nhưng lại không thể xem rõ vận mệnh của mình.
Ngay đúng lúc này, Cường ngốc tan làm và qua đây, xác định cô không gặp nguy hiểm gì mới dự định về nhà.
Tô Niệm Tinh gọi anh ta lại, nhờ anh ta tiễn mình về nhà đã.
Mới đầu Cường ngốc không tình nguyện vì dù sao thì anh Bưu cũng chỉ kêu anh ta bảo vệ cái sạp hàng này không bị người bắt nạt mà thôi, chứ có kêu anh ta tiễn người về nhà đâu.
Lần trước Tô Niệm Tinh đã dùng một cốc trà sữa để mua chuộc anh ta nên thiết nghĩ anh ta khá tham ăn, vì thế cô giở lại mánh cũ, mua một cái bánh mì dứa cho anh ta, thế là anh ta đồng ý ngay tắp lự.
Cường ngốc đạp con xe ba gác chở Tô Niệm Tinh cùng về thôn, anh ta có hơi khó hiểu: "Cô không sợ tôi giở trò bất chính với cô à?"
Tô Niệm Tinh chần chừ: "Ngày nào anh cũng đi làm ở club đêm, chỗ đó toàn là gái xinh, còn nhìn trúng một đứa con gái quê mùa ở nông thôn như tôi sao?"
Cường ngốc liếc mắt quan sát cô một lượt rôi ghét bỏ không chịu được: "Cô đúng là quê một cục, vốn là người từ nội địa tới đây đã quê rớt cả cặn rồi còn không biết tự ăn mặc cho tây một chút. Lần trước Bưu ca tới tìm cô xem bói không phải đã cho cô rất nhiều tiền rồi sao. Tại sao cô không mua một vài bộ đồ đẹp mà mặc vào, ngày nào cũng ăn mặc giản dị như thế, lấy đâu ra phong phạm của cao nhân”
Lời này cũng thật sự nhắc nhở Tô Niệm Tinh, cách ăn mặc này của cô thật sự rất quê mùa, toàn là hàng giá rẻ bốc được ở mấy sạp hàng rong, chủ yếu là vì muốn tiết kiệm thêm ít tiền để còn về mở cửa hàng nữa.
Nghèo túng như vậy làm cao nhân, thị dân Hồng Kông cũng không tin cô xem bói chuẩn đâu.
Cô xoa cằm, hỏi Cường ngốc ở chỗ nào có bán hí phục, tốt nhất là kiểu mà người xem bói hay mặc ấy.
Cường ngốc cạn lời, anh ta muốn nhắc nhở cô ăn mặc đẹp mắt một chút nhưng ngược lại, cô vẫn quê từ đầu đến chân.
Tô Niệm Tinh lại có kiến giải riêng của mình: "Tôi bày sạp xem quẻ ở ngoài đường đương nhiên phải mặc đồ nghề rồi, giống như kiểu cảnh sát phải mặc cảnh phục, bảo vệ phải mặc đồng phục của bảo vệ ấy. Tôi mặc quần áo của thây xem quẻ thì có gì không đúng nào?”
Vậy mà Cường ngốc lại không có cách nào phản bác mới lạ chứ: "Có thì cũng có đấy nhưng mà không có cái nào cô có thể mặc được đâu. Thần toán trong kịch toàn là đàn ông chứ chưa bao giờ từng thấy phụ nữ. Cô muốn mặc đồ nghê thì phải tự tìm người mà đặt may thôi."
Tìm người đặt may chắc chắn giá tiền rất cao nhưng Tô Niệm Tinh luôn tuân thủ nguyên tắc muốn đạt được mục đích thì phải sẵn sàng chịu đánh đổi, cho nên vẫn tốn khoản tiền này.
Hành động của cô cũng nhanh, ngày hôm sau làm xong cá viên đã đi tới một tiệm may vá, nói lại kiểu dáng quần áo mà mình muốn. Chủ tiệm này cũng là một người nhanh nhẹn, tìm ngay được một quyển sách bói toán mà chất giấy đã ngả vàng kêu cô xác định xem có phải là kiểu dáng này hay không.
Tô Niệm Tinh thấy cũng rất ra gì đấy chứ, lập tức quyết định sẽ làm theo kiểu này: "Làm cho tôi hai bộ đi, tôi còn tiện thay."
Kiểu dáng này cũng được, không cần lo sẽ lỗi mốt.
Khi cô mặc trường bào màu xám xanh, đầu đội mũ quả dưa đi đến đường Paterson, xác suất người quay đầu nhìn lại siêu cao. Gần như người băng qua đường đều sẽ quay đầu liếc mắt nhìn vài cái, đến ngay cả hàng xóm láng giềng cũng đều hỏi cô bộ đồ này của cô có phải đồ diễn kịch không.
Bà A Hương thấy cô ăn mặc như vậy cũng vây quanh cô nhìn mấy lượt: "Giống! Giống lắm cháu ơi! Nếu bím tóc dài hơn lại thêm cặp kính bốn mắt, ngậm một cái tẩu nữa trông lại càng giống hơn."
Cách ăn mặc này của cô quả thật giống y như đúc với thây đoán mệnh truyền thống, nhưng thây đoán mệnh phân lớn đều mù, còn cô cũng không mù cho nên không cần đeo kính.
Lúc này, có hai cô gái trẻ đi dạo phố ngang qua sạp hàng này của cô, cô gái mặc áo sơ mi trắng nổi lên hứng thú: "Chúng ta cũng xem một quẻ đi, bồ nhìn trên đó viết kìa, không chuẩn không lấy tiền."
Bạn cần đăng nhập để bình luận