Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 980: Cho Dù Có Sát Thủ Thật Nhưng Đó Là Ai Mới Được Cơ Chứ

Chương 980: Cho Dù Có Sát Thủ Thật Nhưng Đó Là Ai Mới Được Cơ ChứChương 980: Cho Dù Có Sát Thủ Thật Nhưng Đó Là Ai Mới Được Cơ Chứ
Mặt của chú An lập tức đỏ bừng đến tận mang thai, xấu hổ không dám ngóc đầu lên.
Lý Đức Nghĩa lại làm như không nhìn thấy ông ta mà đi thẳng về phía Tô Niệm Tinh: "Đại sư! Đại sư! Cô nhất định phải cứu con trai tôi, nó đã xảy ra chuyện rồi."
Tô Niệm Tinh ra hiệu cho ông ta ngồi xuống.
Các hàng xóm láng giêng cũng đồng loạt vây quanh lại gần.
Chú Minh và Lý Đức Nghĩa không có tình cảm gì cả nên nói chuyện cũng không kiêng dè: "Trên tivi đã phát sóng cả rồi, chính con trai ông đã đột nhập vào nhà người ta ăn trộm rồi bị đạo diễn bắt được, sau đó thẹn quá hóa giận giết người."
"Không! Không phải đâu, ngay cả một con gà mà con trai tôi còn không dám giết thì thôi, làm sao nó dám giết người được chứ." Lý Đức Nghĩa thấy bọn họ biết đầu đuôi ngọn ngành sự việc rồi nên cũng không che giấu lấp liếm mà lập tức biện minh thay con trai mình.
Chú An cũng quên cả lúng túng: "Nhưng tại hiện trường có dấu vân tay và dấu chân của con trai ông để lại cơ mà, ông không thể phủ nhận chúng được chứ?"
Vẻ mặt của Lý Đức Nghĩa cứng ngắc lại: "Đúng! Nó đã thừa nhận mình thật sự có từng vào nhà trộm đồ rồi nhưng nó không giết người, con trai tôi không biết nói dối đâu."
"Người đã dính vào cờ bạc rồi lời chứng sẽ không có độ đáng tin gì đâu." Chú Minh cảm thấy ông ta nên lấy ra bằng chứng thuyết phục hơn: "Ông nói cậu ta không giết người nhưng tại hiện trường lại có dấu vân tay của cậu ta đấy.
"Cho dù có sát thủ thật nhưng đó là ai mới được cơ chứ?" Thím An không muốn nghĩ về con người theo chiêu hướng xấu.
Lý Đức Nghĩa đã hỏi luật sư rồi, câu trả lời mà đối phương đưa ra cũng không lạc quan cho nên ông ta mới qua đây tìm Tô Niệm Tinh: “Đại sư, cô lợi hại như vậy, nhất định có thể bói ra được hung thủ giết người chân chính, đúng không?”
Tô Niệm Tinh nhíu mày quan sát ông ta: "Tôi chưa bao giờ từng nói mình có thể bói ra được hung thủ giết người thì phải?"
Chú Minh cũng gật đầu theo: "Đúng rồi đấy, đại sư không phải cảnh sát mà chỉ là một đại sư đoán mệnh mà thôi, cùng lắm cô ấy chỉ có thể bói ra được tai ương đổ máu, chứ không bói ra được hung thủ giết người, tôi thấy ông vẫn nên đi tìm cảnh sát thì hơn?”
Lý Đức Nghĩa có hơi mất mác, đang định rời đi.
Tô Niệm Tinh gọi ông ta lại: "Tôi sẽ bói cho ông một quẻ trước nhé? Xem con trai ông có gặp phải họa ngồi tù không?”
Lý Đức Nghĩa lại ngồi về chỗ cũ và nhìn chằm chằm vào đối phương với vẻ mong đợi, chờ đợi đáp án của cô.
Tô Niệm Tinh câm ngón tay của ông ta, trước mắt nhanh chóng hiện ra hình ảnh.
Đạo diễn sống ở tầng trên cùng, A Đông vác theo một cuộn dây thừng thuận theo đường ống nước mà rón rén nhẹ nhàng leo xuống từ bên ngoài bờ tường. Anh ta đã sớm tìm hiểu trước rồi, hộ gia đình này giàu có nhưng lại không thường xuyên ở nhà, vừa vặn tiện cho anh ta vào ăn trộm.
Anh ta thuận theo đường sống nước bò xuống dưới, đập vỡ cửa kính rồi leo vào bên trong, trộm đi một vài vật phẩm đắt tiền, ví dụ như: Đồng hồ Rolex, vàng bạc, thiết bị điện tử... các vật phẩm trang trí trong phòng ngủ.
Sau đó anh ta lại tiếp tục chiến đấu trong phòng khách, rồi lại phát hiện ra có một người đàn ông đang nằm trên mặt đất ở chỗ huyền quan phòng khách, trên người trúng nhiều nhát dao, trên mặt đất có một vũng máu tươi đầm đìa nhưng vẫn chưa chất.
A Đông đang định rón rén rời đi nhưng lại không ngờ đạo diễn đã trông thấy anh ta, trong mắt ông ta tản ra dục vọng cầu sinh, mới giơ tay về phía A Đông cầu cứu.
A Đông ôm đống tang vật tránh khỏi tay của đạo diễn, anh ta nghĩ đi nghĩ lại rồi vẫn chọn tông cửa xông ra. Bởi vì anh ta chạy quá vội vàng cho nên không để ý đến chân đã giẫãm phải vết máu.
Tô Niệm Tinh rút tay vê, A Đông này thật sự không phải hung thủ.
"Con trai ông không phải hung thủ nhưng đúng là anh ta đã ăn trộm đồ, vẫn sẽ gặp phải họa ngồi tù dựa theo giá trị vật phẩm mà anh ta đã lấy trộm được.
Câu này vừa thốt ra khiến hai mắt Lý Đức Nghĩa sáng ngời: "Thật hả?"
Tô Niệm Tinh gật đầu: "Tôi bói ra được con trai ông không giết người nhưng tôi không có bằng chứng chứng minh anh ta vô tội."
Trên gương mặt Lý Đức Nghĩa lại hiện ra vẻ mừng rỡ: "Tôi biết ngay mà, con trai tôi chắc chắn sẽ không giết người đâu, nó không có khả năng giết người.'
Ông ta bắt lấy tay của Tô Niệm Tinh: "Đại sư! Cảm ơn cô nhiều lắm!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận