Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 683: Tiên Sinh, Bạn Gái Anh Đúng Là Có Mắt Nhìn Quá

Chương 683: Tiên Sinh, Bạn Gái Anh Đúng Là Có Mắt Nhìn QuáChương 683: Tiên Sinh, Bạn Gái Anh Đúng Là Có Mắt Nhìn Quá
Trên gương mặt tuấn tú của giám sát Lương phủ đầy vẻ khổ sở: "Tôi không biết chọn quần áo cho lắm, thích sơ mi trắng là bởi vì già trẻ mặc vào đều hợp, sẽ không xảy ra sơ suất. Tôi muốn thử kiểu áo khác nhưng gần đây Nhã Tĩnh rất bận, vừa về nhà đã ngả đầu xuống ngủ luôn rồi, nên tôi cũng không tiện gọi con bé dậy."
Tô Niệm Tinh nghe thấy anh nói như vậy cũng thật đáng thương quá, cô lập tức kéo anh đến quảng trường Thời Đại để giúp anh mua đồ: "Tôi nói cho anh biết mắt thẩm mỹ của tôi tốt lắm đó, không thua gì mấy nhà thiết kế thời trang kia đâu.”
Cô hành động dứt khoát và nhanh gọn, vừa ra trận đã chọn ngay được mấy bộ cho anh: "Vào thử đi!"
Giám sát Lương bị cô đẩy đi như một người gỗ.
Đợi sau khi anh thay áo xong, hai mắt Tô Niệm Tinh nhìn thẳng: "Cái áo này mới hợp với anh này, anh không biết chọn áo là vì chọn hệ màu thuần quá, đen, trắng, xám, xanh da trời đều hợp với anh cả."
Nhân viên bán hàng khen ngợi: "Tiên sinh, bạn gái anh đúng là có mắt nhìn quá."
Giám sát Lương nhìn về phía Tô Niệm Tinh thông qua gương, thấy cô đang cúi đầu chọn quần cho mình nên không lên tiếng phản bác, anh cũng nở nụ cười bảo: "Đúng! Mắt thẩm mỹ của cô ấy quả thật rất tốt!"
Tô Niệm Tinh ra hiệu cho nhân viên bán hàng đóng gói mấy cái áo vừa mới thử xong kia lại.
Nhân viên bán hàng lập tức nịnh nọt: "Tiên sinh, quý cô, hai anh chị đúng là rất xứng đôi đó."
"Kim đồng ngọc nữ!"
Tô Niệm Tinh vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.
Giám sát Lương lại giành trước một bước, nói: "Thanh toán!"
Hai người bước ra khỏi cửa hàng quần áo, Tô Niệm Tinh lại dẫn anh đến tiệm cắt tóc rồi chọn một kiểu tóc phù hợp với anh hơn: "Cảnh sát các anh có giới hạn kiểu tóc không?”
"Trừ có thể nhuộm đen ra thì màu nào cũng không được." Giám sát Lương bổ sung.
Tô Niệm Tinh đã hiểu: "Vậy thì tốt."
Sau khi bước ra khỏi tiệm cắt tóc lại đối diện ngay với một cô gái trẻ cầm kem ốc quế trong tay, cô ta chỉ hơi liếc mắt nhìn qua một cái thôi mà ngay sau đó đã đâm vào cái cột trước mặt rồi, toàn bộ kem ốc quế đều dính vào mặt hết.
Tô Niệm Tinh trốn ra đằng sau giám sát Lương cười trộm: "Cô ấy bị nhan sắc của anh mê hoặc rồi."
Giám sát Lương cúi đầu nhìn thấy bàn tay nhỏ của cô đang nắm chặt lấy góc áo mình mà ánh mắt hơi híp lại, từ sâu trong cổ họng cũng tràn ra một tiếng cười trầm thấp.
Lúc hai người đang định đi tiếp thì đột nhiên lại bị người khác chặn đường, hóa ra là Đại Lâm và Quan Thục Huệ hẹn nhau đi xem phim rồi tình cờ gặp được bọn họ.
"Sir Lương, đại sư? Hai người đang?" Quan Thục Huệ nổi hứng hóng hớt, trước đó cô ta đã cảm thấy hai người này kỳ quái rồi, nhưng lại bị vài ba câu của sir Lương lừa mất.
Lực chú ý của Đại Lâm lại dồn hết lên kiểu tóc của sir Lương, sir Lương yêu mái tóc của mình nhất sao hôm nay lại cắt thành như vậy chứ?
Tô Niệm Tinh bước ra từ phía sau giám sát Lương và chào hỏi hai người họ: “Tôi với giám sát Lương bàn chút chuyện thôi, các cô đang hẹn hò sao? Chúc mừng nhé."
Đại Lâm liếc mắt nhìn qua với vẻ ngại ngùng nhưng Quan Thục Huệ thì lại không nhận được tín hiệu đó của anh ta, mà vẫn cố chấp hỏi như cũ: 'Hai người đang hẹn hò sao?"
Tô Niệm Tinh lắc đầu rồi chỉ vào áo của giám sát Lương: "Không phải, tôi đi ngắm đồ hộ anh ấy mà thôi. Cô xem, anh ấy mặc cái áo này vào xong, lại cắt thêm quả đầu này nữa có phải rất ngầu không hả?”
Quan Thục Huệ nhanh chóng liếc mắt nhìn qua rồi tâm nhìn rơi lên chiếc áo, thâm nghĩ: "Không phải sir Lương có bệnh sạch sẽ sao? Cái áo mới này còn chưa giặt đã trực tiếp mặc lên người rồi?"
Tầm nhìn của Đại Lâm thì cứ nấn ná ở tóc của anh mãi, thầm nghĩ: Không phải sir Lương muốn trông chín chắn hay sao? Tại sao lại ăn diện cho trẻ hơn vậy?
Giám sát Lương bị hai cấp dưới nhìn chòng chọc nên rất mất tự nhiên, anh gật đầu với bọn họ rồi quay đầu nhìn về phía Tô Niệm Tinh: "Đi thôi! Tôi còn có chuyện cần nói với cô nữa."
Tô Niệm Tinh vẫy tay với hai người kia rồi sóng vai đi cùng giám sát Lương ra ngoài.
Quan Thục Huệ và Đại Lâm đưa mắt nhìn nhau, trong mắt cả hai đều lóe lên tia sáng hóng hớt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận