Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 658: Ác Giả Ác Báo

Chương 658: Ác Giả Ác BáoChương 658: Ác Giả Ác Báo
Bởi vì bên nam phạm tội trùng hôn, bên nữ khởi kiện hôn nhân không có hiệu lực và được thẩm phán phê chuẩn. Nhà và xe đều là do bên nữ mua nên sau khi bên nam ngồi tù,'em gái" cũng phải chuyển ra khỏi nhà.
Các hàng xóm đọc được bài báo này đều khen thẩm phán phán rất hay: "Nên là như vậy!"
"Ác giả ác báo! Ai bảo bọn họ đi khắp nơi lừa người cơ chứt"...
"Chị chủ! Lệ Chi Oa thật sự là phong thủy bảo địa đó. Cô đến đó nhiều ngày như vậy trông khí sắc đã tốt hơn rất nhiều rồi." Tô Niệm Tinh vừa mới đi vào trong quán ăn đã nghe thấy A Trân kêu to đầy khoa trương.
Tô Niệm Tinh cảm thấy rất cạn lời: "Tôi đã về được hẳn một tuần rồi, lời khen này của cô có phải hơi muộn rồi không?”
A Trân lắc đầu nói không muộn: "Mau đọc báo ngày hôm nay đi, có bài viết vê Lệ Chi Oa đó."
Tô Niệm Tinh kinh ngạc rất lâu mà không thốt được thành lời. Quách Xương Thắng còn có năng lực tẩy sạch danh tiếng xấu cho Lệ Chi Oa nữa sao?
Bây giờ không phải ông ta đang gấp đến mức vò đầu bứt tai, nghĩ cách mua lại phần mộ tổ tiên của mình hay sao?
Cô bán tín bán nghi nhận lấy tờ báo đọc lướt qua, đúng là bản tin về Lệ Chi Oa thật rồi. Tiêu đề trang nhất viết lịch sử làm giàu của Quách Xương Thắng khó tránh khỏi có liên quan đến phong thủy bảo địa Lệ Chi Oa.
Câu chuyện này được viết một cách tràn đầy hơi thở thần bí, như thể sở dĩ Quách Xương Thắng có thể trở thành nhà giàu số một cũng là vì phân mộ tổ tiên được chôn ở Lệ Chi Oa này.
Tô Niệm Tinh cảm thấy rất mơ hồ.
Ông ta muốn làm gì thế này?
Viết mấy bài báo là có thể chứng minh mình mới là chủ nhân của Lệ Chi Oa sao? Gần một trăm năm Hồng Kông sống dưới ách thống trị của người Anh, bọn họ không có khả năng không biết giấy tờ nhà đất từ mấy chục năm trước.
"Còn có vài tờ báo cũng viết vê Quách Xương Thắng, nói là ông ta rất mê tín, còn bày bố cục phong thủy ở nhà với công ty của mình nữa."
Tô Niệm Tinh lật xem mấy tờ báo khác, thấy đúng là như thế thật.
Cô nghi ngờ trí thông minh của mình có khả năng không đủ dùng, bằng không sao lại không tài nào nghĩ ra được dụng ý của đối phương chứ.
"Bà ơi, chúc mừng bà, bà đã trúng thưởng rồi đấy." Giọng nói vui vẻ của A Trân vang lên bên tai, Tô Niệm Tinh cũng không buồn nghĩ đến Quách Xương Thắng nữa.
Trước quầy thu ngân là một bà lão chừng hơn sáu mươi tuổi, mái tóc bạc phơ, ăn mặc giản dị lại mua hai xửng tiểu long bao. Đại khái thì đây là lần đầu tiên bà ta tới đây nên mới nhìn A Trân với vẻ bối rối như vậy: "Trúng thưởng cái gì? Tôi có mua vé gì đâu.'
A Trân sững sờ, sau đó chỉ vào bảng giá trong cửa hàng, vừa cười vừa giải thích: "Cửa hàng chúng cháu có thể xem bói, mười nghìn đô la Hồng Kông một quẻ, bà mua bánh bao được trúng thưởng miễn phí, không thu tiền."
A Trân rất giỏi quan sát vẻ mặt của người khác, thấy điều kiện sống của bà cụ này không tốt cũng đoán ra được đối phương sợ tốn tiền, cho nên cô ta bắt lấy trọng điểm để nói cho đối phương nghe. Các hàng xóm cũng nháo nhào vây quanh lại gần: "Đúng rồi đó, bà lão, miễn phí đấy, bà đã trúng thưởng rồi thì cứ xem một quẻ đi."
Bà lão nhìn thấy có nhiều hàng xóm láng giềng có độ tuổi sêm sêm với mình như vậy, ngược lại cũng thoải mái hơn không ít, nhưng bà ta vẫn hơi khẩn trương: "Tôi không có gì muốn xem cả, cái phiếu này bỏ đi đi."
A Trân thấy bà ta định đi là lập tức sốt ruột: "Ôi giời, sao có thể bỏ được chứ, miễn phí xem bói cho bà mà bà lại không cần, bà..."
"A Lan?" Đúng lúc này, bà A Hương bưng rau từ sau bếp đi ra ngoài thì trông thấy một bóng người quen thuộc, bà ta gọi đối phương lại.
Bà cụ kia quay đầu lại và trông thấy bà A Hương, hai mắt lập tức sáng ngời: "A Hương, sao bà lại ở đây?"
Bà A Hương giới thiệu với mọi người: “Đây là bà A Lan, trước đây là hàng xóm của nhà tôi đấy. Từ khi tôi chuyển đến Vịnh Đồng La đã không còn gặp lại bà ta nữa. A Lan, sao bà lại tới Vịnh Đồng La? Con trai với con dâu bà đón bà qua đây sao?”
Bà A Lan thở ra một hơi não nề, vẻ mặt bối rối không nói nên lời: "Tụi nó chết cả rồi."
Các hàng xóm láng giềng tôi nhìn ông, ông nhìn tôi, không lúc nhất thời lại không biết phải khuyên thế nào.
Bà A Hương nắm tay bà A Lan, hai mắt đỏ hoe: "Thật đáng tiếc quá, số của chúng ta đều khổ cả."
Bạn cần đăng nhập để bình luận