Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 1241: Đương Nhiên Không Phải Rồi

Chương 1241: Đương Nhiên Không Phải RồiChương 1241: Đương Nhiên Không Phải Rồi
Tô Niệm Tỉnh nhíu mày, gọi cô ta lại: 'Cô Stacey này, tại sao cô lại nói như vậy? Tôi tự hỏi mình cũng chưa từng làm ra chuyện thương thiên hại lý gì thì phải?"
"Cô xem bói linh như vậy, lẽ nào không phải từng làm giao dịch với ma quỷ hay sao?"
Tô Niệm Tinh trợn tròn mắt: "Đương nhiên không phải rồi, sao cô lại nghĩ như vậy?"
Stacey dường như đã rất khẳng định rồi, cô ta nói ra một đoạn thoại bằng tiếng địa phương với Tô Niệm Tinh, Tô Niệm Tinh nghe mà chẳng hiểu gì cả, thấy cô ta rời đi, cô gọi tên cô ta: "Cô Stacey, cô có muốn biết tôi đã xem bói cho bao nhiêu người châu Âu rồi không?"
Stacey nổi lên hứng thú: 'Bao nhiêu người?"
Tô Niệm Tinh gỡ găng tay xuống rồi đếm, mỗi một cái tên là giơ một ngón tay lên, đôi mày của Stacey cũng nhíu chặt lại.
Phản ứng của cô ta không được bình thường cho lắm, nhưng Tô Niệm Tinh không cảm thấy mình đã từng đắc tội với cô ta, cô vẫn nói tiếp: "Đợi sau khi chương trình được phát sóng, nhân khí của tôi sẽ còn cao hơn cả bây giờ, đến khi đó sẽ có hàng nghìn, hàng vạn người tới tìm tôi xem bói."
Trong mắt Stacey lóe lên vẻ dữ tợn.
Tô Niệm Tinh giơ tay gãi đầu, làm bộ xin lỗi: "Có phải nghe giống như tôi đang khoe khoang không? Chắc là cô Stacey thấy phiên lắm nhỉ?"
Cô lấy một quyển sổ và bút từ trong lòng ra rồi viết loạt soạt địa chỉ chỗ ở của mình lên đó: "Đây là chỗ ở của tôi, nếu cô Stacey có gì cần thì có thể tới tìm tôi nhé."
Stacey hơi sững sờ, theo bản năng nhận lấy tờ giấy.
Tô Niệm Tinh giơ tay, ngỏ ý muốn bắt tay cô ta.
Stacey giơ tay bắt một cái rồi muốn nhanh chóng rút ra, nhưng Tô Niệm Tinh lại nắm rất chặt: "Xin lỗi, họ của cô là gì nhỉ?"
"Garcia.' Stacey lạnh lùng quay người đi.
Đại Đao cũng phát hiện ra không đúng: “Đại sư, cô ta bị làm sao vậy?”
Tô Niệm Tỉnh nhíu chặt mày, liếc mắt ra hiệu cho ra anh ta, ý là "vê nhà rồi nói."
Miles cầm ly rượu đi qua bên này, Tô Niệm Tinh thuận thế hỏi anh ta có quen Stacey không.
Miles gật đầu: "Nhân khẩu ở thị trấn này của chúng tôi ít lắm, cửa hàng nhỏ kiểu của tôi cũng chỉ có đúng một thôi đấy cho nên tôi cũng quen khá nhiều người, Stacey là một người trẻ tuổi không thích ra ngoài cho lắm."
Sau khi buổi tiệc kết thúc, Tô Niệm Tinh cùng các vệ sĩ trở về nơi ở.
Vào đến phòng, Đại Đao mới sốt ruột hỏi: "Bà chủ, sao vậy?"
Tô Niệm Tinh nói lại vắn tắt tình hình cho anh ta nghe, hơn nữa còn kêu bọn họ nhất định phải chuẩn bị sẵn tinh thân phòng thủ.
Đại Đao nghe thấy sự việc nghiêm trọng như vậy bèn quả quyết gật đầu.
Một đêm tối đen như mực, giơ tay không thấy năm ngón, trong đêm tối, các giác quan của con người sẽ được phóng đại. Người trên giường lăn qua lăn lại không ngủ được, thẳng cho đến khi trời tờ mờ sáng, cửa phòng bị người cạy ra từ bên ngoài, một bóng người màu đen đi đến trước giường, định dùng khăn tay bịt miệng và mũi của đối phương, miệng thì lẩm bẩm chú ngữ gì đó.
Đúng lúc này, đèn trong phòng đột nhiên bị bật sáng, bóng đen muốn cướp đường bỏ trốn nhưng không có chỗ nào chui, chỉ có thể bị đám người đột ngột xuất hiện chặn hết đường.
Cô ta cúi đầu nhìn đi, chỗ mà cô ta vừa mới ra tay nào có người đâu, rõ ràng chỉ là một hình nộm bằng nhựa, chẳng trách mà vừa rồi lại không phát ra một tiếng nào hết.
Ông chủ khách sạn quan sát Stacey với vẻ khó tin: "Cô tới đây làm gì? Sao cô lại vào được đây?”
Tô Niệm Tinh đứng ngay đằng sau ông chủ khách sạn, ra hiệu cho ông ta nhìn vào túi áo trên của Stacey: "Cô ta cầm cái gì thế kia?"
Các vệ sĩ đã chế phục Stacey rồi, ông chủ khách sạn lấy cái chai trong túi áo trên của cô ta ra rồi mở nắp ngửi thử, vậy mà lại là xăng.
Ông ta lại nhìn sang một cái túi khác của cô ta, bên đó là hộp quẹt.
Ông chủ khách sạn trợn tròn mắt nhìn Stacey: "Cô muốn thiêu chết cô ấy?
Sự việc đã rõ rành rành ngay trước mặt rồi, cũng không cho phép Stacey giảo biện thêm nữa, cô ta trừng mắt nhìn Tô Niệm Tinh với vẻ dữ tợn: "Cô ta là vu nữ, chỉ có vu nữ mới có thể có được vu thuật, chỉ có thiêu chết cô ta thì quốc gia chúng ta mới có thể chào đón ánh sáng mà thôi."
Sanh mắt cô ta lộ ra vẻ quyết liệt và hung tợn, ông chủ khách sạn bị ánh mắt này dọa sợ: "Cô ấy không dùng vu thuật hại người, đây chỉ là một đại sư đoán mệnh thôi, không phải vu nữ gì cả."
Bạn cần đăng nhập để bình luận