Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 549: Đừng Mơ Đến Số Tiên Đó Nữa

Chương 549: Đừng Mơ Đến Số Tiên Đó NữaChương 549: Đừng Mơ Đến Số Tiên Đó Nữa
"Đúng đấy! Cho dù chúng đứng trước mặt tôi thì tôi cũng chưa chắc đã nhận ra. Đừng mơ đến số tiên đó nữa!"
A Trân vẫn chưa hết hy vọng: "Trên báo nói chỉ cần cung cấp manh mối quan trọng thì sẽ nhận được tiền hoa hồng một triệu. Nếu tôi bắt được chúng thì tôi có thể tự mua nhà cho chính mình."
Tô Niệm Tinh tùy ý nhìn lướt qua chung quanh, các thực khách khác đều đang thảo luận chuyện này, chỉ có ba thực khách kia chú tâm ăn cơm, cứ như thể đối tượng đang bị các thực khách thảo phạt không phải là họ.
Chú An cười khẩy một tiếng: "A Trân, cô suy nghĩ đơn giản quá. Chúng là bọn cướp có súng, cô chỉ có hai bàn tay trắng thì lấy gì mà đòi bắt chúng? Chẳng lẽ cô định hạ độc cho chúng?"
Chú Minh cũng nở nụ cười: "Cô vẫn quá trẻ tuổi, còn ước một đêm phất nhanh. Tôi nói cho cô biết, một khi gặp phải bọn cướp thì cho dù sợ hãi cũng đủ chết khiếp rôi. Chúng muốn gì thì các cô cứ ngoan ngoãn đưa cho chúng, đừng trông cậy vào việc lấy tiên thưởng, coi chừng đánh mất mạng nhỏ của mình, không đáng chút nào."
A Trân không phục, chu môi bất mãn. Mắt Tô Niệm Tinh lại sáng lên, hạ độc ư? Cô có thể lấy ít thuốc ngủ từ tay Cường ngốc bỏ vào cơm của ba người này.
Nhưng suy nghĩ này chỉ chợt thoáng qua trong đầu cô rồi biến mất. Ba người này đến đây điều tra địa hình mỗi ngày, sao cô biết chúng sẽ ra tay vào ngày nào? Hạ độc căn bản là điều bất khả thi.
Các thực khách khác vẫn tiếp tục thảo luận về sự hung ác của bọn cướp. Lúc này đã có thực khách không kiên nhẫn: "Được rồi, chuyện này không liên quan tới chúng ta. Lỡ thật sự gặp phải chúng thì chỉ còn nước quỳ xuống van xin tha thứ thôi, nào dám có hy vọng xa vời nào khác."
Những thực khách khác cũng cười trừ, ngay cả A Trân vừa rồi còn thỏa sức tưởng tượng cũng đã từ bỏ giấc mơ một đêm giàu nhanh, bắt đầu xem tạp chí giải trí, cùng A Hỉ thảo luận ngôi sao nào xinh đẹp.
Nhưng trong lòng Tô Niệm Tinh vẫn không thể bình tĩnh. Một triệu đô la Hồng Kông, đối với người nghèo như cô mà nói đã là một số tiền kếch xù. Có nó, cô sẽ mua được căn hộ bốn phòng ngủ hai phòng khách mà mình ao ước, một triệu đủ để cô mạo hiểm một lần.
Cô nên làm thế nào để kiếm được số tiền ấy nhỉ?
Trực tiếp báo án chắc chắn là không được, làm vậy sẽ dẫn đến phiền phức sau này cho mình. Nếu báo cho tổ trọng án A thì chắc hẳn họ sẽ giữ bí mật giúp cô, nhưng cảnh sát không có bằng chứng, lỡ ba tên này cũng được trắng án thả tự do như Trương Tử Cường thì kế tiếp, sự an toàn của cô sẽ khó bảo đảm.
Phương pháp ổn thỏa nhất là chờ năm tên này đang thực thi cướp bóc, vừa lúc bị cảnh sát tiêu diệt tận gốc. Vậy thì vừa có thể bắt được tội phạm, vừa không mang lại phiền phức sau này cho cô.
Cô nên làm thế nào đây nhỉ? Tô Niệm Tinh bóp cằm, lâm vào trầm tư.
Đúng lúc này, cánh tay của Tô Niệm Tinh bị ai đó vỗ một cái. Cô nghiêng đầu nhìn về phía đối phương, liên thấy A Trân đang nhắc nhở cô: "Bà chủ, có khách hàng trúng thưởng."
Tô Niệm Tinh vội vàng thu liễm tinh thân, nhìn về phía khách hàng: "Xin hỏi anh muốn bói cái gì?" Khách hàng phấn khởi xoa tay: "Tôi thời đến vận đổi rồi, cuối cùng cũng cho tôi trúng thưởng một lần!"
Đôi mắt anh ta tỏa sáng nhìn chằm chằm vào Tô Niệm Tinh không buông tha: "Tôi muốn bói tung tích của ba tên bắt cóc kia để đến sở cảnh sát nhận tiền thưởng."
Đám khách hàng khác cười ầm lên, có người chỉ vào anh ta mắng to: "Đông răng hô, chẳng qua là trúng xâm một lần mà xem mày vui chưa kìa. Mày cá cược đua ngựa cả ngày chưa thấy mày trúng lần nào, giờ còn định lấy giải thưởng hả? Mày đang ảo tưởng cái gì thế?"
Khóe mắt Tô Niệm Tinh liếc thấy ba người khác kia căng thẳng tinh thần, tay đã thò vào túi vải, cảnh giác nhìn sang chỗ mình. Ba người này mỗi ngày đều đến đây ăn cơm thăm dò địa hình, cũng không thể tránh né thấy Tô Niệm Tinh xem bói cho người khác, biết bà cốt này xem bói vẫn rất linh nghiệm. Lỡ thật sự có thể bói được thân phận của chúng, chúng không thể không đề phòng.
Dường như không nhận thấy sự khác thường của ba người kia, Tô Niệm Tinh bất đắc dĩ lắc đầu: "Tôi không thể bói chuyện hoặc người không liên quan tới mình. Chỉ có thể bói sự nghiệp, hôn nhân, con cái, nhà cửa các thứ thôi."
Khách hàng thất vọng bĩu môi, ôm ngực mình cảm khái: "Đã từng có một triệu đặt trước mặt tôi, thế mà tôi lại không có cách nào có được nó, thật đáng buồn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận