Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 395: Mua Tivi

Chương 395: Mua TiviChương 395: Mua Tivi
Đại Lâm lắc đầu: "Thành thật là một trong các điều lệ của đội cảnh sát Hương Giang chúng tôi."
Tô Niệm Tinh vỗ vào bả vai của anh ta: "Không tồi, là một cảnh sát tốt biết sai mà sửa."
Đại Lâm kính lễ với cô: "Cảm ơn cô, lần sau có gì cần thì cứ việc tìm tôi nhé.....
Chớp mắt cái đã qua ba ngày, A trân nhìn thấy trong tiệm chỉ lác đác có vài vị khách mà nhíu chặt mày: "Chị chủ, cô có cảm thấy gân đây quán ăn chúng ta hơi vắng vẻ rồi không?"
Gần đây, bên tai của Tô Niệm Tinh cũng yên ắng hơn rất nhiều, tâm trạng còn đang rất tốt đây, sau khi bị câu nói này của A Trân nhắc nhở, cô lập tức như lâm phải đại địch: "Có sao?"
Sau đó cô nhanh chóng kêu A Trân kiểm tra mức doanh thu gần đây.
A Trân đưa mức doanh thu ra, xác nhận đúng là ít hơn bình thường một chút, cô ta nhanh chóng tổng kết ra nguyên nhân: "Gần đây các hàng xóm không thích tới quán cho lắm, trà sữa với cháo của chúng ta đều bán ít hơn bình thường đây này.'
Các hàng xóm thích đến quán Tô Thần Toán hóng chuyện nhưng bọn họ cũng sợ chiếm chỗ miễn phí nên tâm giờ cao điểm buổi sáng sẽ gọi cháo, cơm trưa và cơm tối cũng sẽ gọi cơm với trà sữa.
Tô Niệm Tinh thở dài một tiếng, cuối cùng cũng biết nguyên nhân là gì: "Mấy vị khách gân đây ghé thăm đều rất chú trọng sự riêng tư, không thích có người ngoài ở gần, các hàng xóm không nghe được tin gì mới mẻ nên số lần tới quán cũng ít đi hẳn."
A Trân có hơi sốt ruột vì doanh thu liên quan đến tiền hoa hồng của bọn họ: "Như vậy cũng không phải cách, lỡ như bọn họ bị quán ăn khác dụ đi hết thì phải làm sao? Các quán ăn trên dải phố này của chúng ta cũng nhiều lắm."
Tô Niệm Tinh cúi đầu nghĩ ngợi rất lâu.
A Trân đề xuất làm một hoạt động để các hàng xóm náo nhiệt hơn một chút: "Trước cửa là đường cái, không tiện múa sư tử vì sẽ cản trở mọi người đi làm, cảnh sát giao thông cũng sẽ tới ngăn cản, tốt nhất là ở ngay trong tiệm mới được."
Sáng kiến này nghe có vẻ hay đấy nhưng có hoạt động gì có thể hoàn thành được ở trong tiệm chứ?
Tô Niệm Tinh cảm thấy tổ chức hoạt động chỉ có thể hữu dụng trong khoảng thời gian ngắn, còn thời gian dài thì lại không ích gì cả, sau đó cô nhanh chóng nghĩ đến một giải pháp: "Mua tivi."
A Hỉ nghe thấy sắp được lắp tivi lập tức chạy lại gần: "Thật sao? Thế thì tốt quá rồi."
Nhà anh ta không có tivi, nếu như trong quán ăn có tivi thì anh ta có thể xem phim được rồi.
Tô Niệm Tinh nói làm là làm luôn, cô kêu A Hỉ trông tiệm còn mình thì chạy đến trung tâm thương mại chọn hàng.
Ở bên quán ăn, A Hỉ sáp đến trước mặt A Trân: "Cô muốn xem gì để tôi đi mua đĩa, [Thần Điêu Hiệp Lữ] với [Anh Hùng Xạ Điêu], có được không?"
Trước đây A Trân đã từng xem qua rồi nhưng cũng không cản trở cô ta xem thêm một lần nữa, cho nên cũng sảng khoái đồng ý. Hai người đang hào hứng thảo luận về chuyện mua đĩa phim thì có một chàng trai trẻ đột nhiên đi vào trong tiệm, gọi một phần cơm xá xíu.
A Trân thu tiền rồi nhìn chàng trai với vẻ say mê, A HỈ bị tạt một gáo nước lạnh, không hiểu tại sao cô ta lại dễ thay đổi đến như thế.
Đượi khi chàng trai trẻ tìm được chỗ ngồi xuống, A Hỉ sáp đến trước mặt A Trân: "Cô thích phim [Bến Thượng Hải] không?"
A Trân thấy anh ta chắn trước mặt mình bèn vội vàng đẩy người sang một bên: "Giời ơi, thích trai đẹp đấy được chưa! Nhìn cơ bắp kia kìa, nhất định là có tập rồi!"
A Hỉ cũng dịch người sang bên cạnh: "Không phải chỉ là cơ bắp thôi sao? Ai mà chẳng có?"
Anh ta xắn tay áo lên cho A Trân nhìn: "Cô xem, cơ bắp của tôi còn rắn chắc hơn của anh ta nữa nhé."
A Trân đảo trắng mắt: "Đúng rồi, nhưng mà mặt người ta đẹp hơn mặt anh!"
A HỈ cũng không cam lòng nhượng bộ: "Anh ta lớn lên đẹp trai cũng chẳng chứng minh được gì, có lẽ anh ta không có não ấy chứ."
A Trân bĩu môi: "Tôi thấy là anh đang ghen ty với anh ta thì có."
A Hỉ không vui: "Tôi ghen tị với anh ta á? Nói gì buồn cười quá vậy."
Giọng của anh ta càng ngày càng nhỏ vì đôi mắt của A Trân đã nhìn thẳng rồi, miệng còn đang không ngừng phát ra những tiếng kêu đầy khoa trương "oa, oa." Hai bàn tay cũng vì kích động mà vỗ vào nhau, cô ta trông giống một người hâm mộ nhỏ sáp đến trước mặt chàng trai trẻ kia.
"Anh còn biết chơi cái này sao? Cái này khó lắm đúng không?" Chàng trai trẻ cười đáp: "Không có đâu, đây là Rubik, dễ lắm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận