Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 961: Tôi Xem Chỉ Tay Cho Anh Là Đượ

Chương 961: Tôi Xem Chỉ Tay Cho Anh Là ĐượChương 961: Tôi Xem Chỉ Tay Cho Anh Là Đượ
Tô Niệm Tinh hỏi anh ta vài câu hỏi sau đó muốn xem bói cho anh ta một quẻ.
Phạm Minh không coi là vấn đề to tát gì cả vì dù sao anh ta cũng là thạc sĩ từng đi du học, hoàn toàn không tin vào bói toán, khi nghe thấy cô định xem bói, anh ta còn có hơi mất tự nhiên: "Định xem thế nào?"
Tô Niệm Tinh không mang theo dụng cụ nên ra hiệu cho anh ta giơ tay ra: "Tôi xem chỉ tay cho anh là được."
Phạm Minh giơ tay ra, Tô Niệm Tinh cầm ngón tay của anh ta.
Sau khi xem xong, cô mới hiểu ra: "Ông chủ trước của anh nợ anh tiền lương sáu mươi vạn phải không?”
Con ngươi của Phạm Minh không khỏi trừng to, sau đó mới đột nhiên phản ứng lại: Chưa chắc đã là cô bói ra được mà rất có khả năng cô đã hỏi thăm về anh ta. Dù sao thì chuyện ông chủ của công ty cũ chạy trốn cũng đã từng lên báo vào một khoảng thời gian trước rồi, rất có khả năng là cô đã từng đọc qua.
Chẳng qua, anh ta cũng không điên cuồng vả mặt bà chủ giống mấy thanh niên choai choai, mà nở nụ cười một cách rất phối hợp và đáp: "Tô tiểu thư bói rất chuẩn, nhất định xuất sư danh môn rồi?"
Diễn xuất của anh ta quả nhiên không tồi, ít nhất Tô Niệm Tinh cũng không nhìn ra được anh ta đang cố tình lấy lòng cô, vì thế lại thuận theo lời của anh ta mà hỏi: “Anh có muốn tìm ông ta không?”
Phạm Minh sững sờ rồi khóe môi hiện ra nụ cười khổ: "Ông ta đã di dân ra nước ngoài rồi. Trước đấy tôi kiện ông ta lên tòa, đã thắng kiện nhưng tiếc là không tìm được người."
Tô Niệm Tinh chỉ điểm bến mê cho anh ta: "Ba giờ chiều ngày mai ông ta sẽ xuất hiện ở sân bay, anh có thể dẫn người đến cổng sân bay chặn ông ta."
Phạm Minh đối diện với ánh mắt kiên định của cô mà hơi sững sờ: "Gì cơ?"
Tô Ngọc Bạch thấy anh ta ngây người lại cảm thấy trước đó người này trông rất lanh lợi cơ mà, sao bây giờ lại như tên ngốc thế: "Con bé bói một quẻ hơn một vạn đô la Hồng Kông đấy, cậu là nhân viên nên miễn phí, còn không mau cảm ơn bà chủ của cậu đi."
Phạm Minh theo bản năng cảm ơn, sau khi phản ứng lại, trong ánh mắt của anh ta hiện ra vẻ mừng rỡ: "Thật sao? Cô có được tin này từ đâu vậy?”
"Có thật hay không, anh đi rồi không phải sẽ biết ngay sao?" Tô Niệm Tinh vắt chéo hai chân: "Tôi lừa anh thì có lợi gì cho tôi?"
Phạm Minh lắc đầu, cô chính là bà chủ tương lai của mình, chỉ có thể tạo dựng uy tín trước mặt mình chứ làm sao có khả năng lại đi nói đùa với mình được chứ?
Nhưng làm thế nào mà cô bói ra được ngày mai ông chủ cũ sẽ trở vê?
"Nếu anh không tin tôi xem bói chuẩn thì có thể xem chương trình huyền học." Tô Niệm Tinh sợ anh ta không tin quẻ tượng nên đặc biệt nhắc nhở đối phương.
Cô phát hiện ra người càng có học lực cao thì càng không dễ tin tưởng cô, ngược lại, mấy người có học lực thấp chỉ cần nghe cô nói vài câu đã tin cô sái cổ.
Phạm Minh quả thật không hiểu về chương trình huyền học cho lắm, có điều, vợ anh ta thích xem nên anh ta dự định về nhà sẽ hỏi vợ mình. Về đến nhà, vợ anh ta đi lên đón: "Canh ngọt vừa mới nấu xong, anh mau nếm thử đi."
Phạm Minh nhận lấy bát canh ngọt.
Vợ anh ta hỏi công việc của anh ta thế nào rồi.
"Thuận lợi lắm, bà chủ mới này là một nữ giới, tính cách rất ôn hòa, cô ấy chính là đại sư đoán mệnh Tô Niệm Tinh đấy." Phạm Minh thuận miệng trả lời.
Cô vợ nghe được lập tức bắt lấy tay anh ta, hai con mắt tỏa ra ánh sáng lấp lánh chói lòa: "Tô Niệm Tinh?"
"Đúng rồi." Phạm Minh không hiểu tại sao cô ta lại kích động như thế.
Sắc mặt trắng bệch của cô vợ trở nên có sức sống hơn hẳn: "Cô ấy xem bói chuẩn lắm đó, trước đấy cô ấy đã dự báo cho Lục Lãng Duy từ một tháng trước lận, rồi mấy hôm trước anh ta thật sự đã chết rồi."
Phạm Minh không tin trên đời này có đại sư đoán mệnh gì cả, chẳng qua đều là đám lừa đảo buôn thần bán thánh mà thôi.
Anh ta hơi chần chừ rồi bảo: "Có khả năng là trùng hợp chăng?”
Cô vợ lắc đầu: "Cô ấy còn bói trúng trận đấu bang phái, số người thương vong đều đều đoán trúng phóng, không trật một ly, chỉ có thời gian là lệch hai ngày mà thôi."
Phạm Minh bật cười: "Vậy cô ấy vẫn không chuẩn đấy thôi."
"Không phải, cô ấy bói ra trước rồi mấy đại ca xã hội đen kia dời thời gian lên sớm hơn, không thể tính là cô ấy sai được."
Phạm Minh bán tín bán nghỉ: "Chuẩn như vậy sao? Cô ấy còn bói cho anh một quẻ nữa này."
Bạn cần đăng nhập để bình luận