Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 244: Đòi Tiền

Chương 244: Đòi TiềnChương 244: Đòi Tiền
Tô Niệm Tinh vừa mới tốn không ít nước bọt, cảm thấy có hơi khô miệng, cô tự rót một cốc nữa cho mình.
A Trân đi qua bên đó: "Tôi quen đôi vợ chồng đó đấy."
Tô Niệm Tinh nhướng mày nhìn về phía cô ta: "Sao cô lại quen bọn họ?”
A Trân nói với vẻ hơi xấu hổ: "Tôi sống chung một tòa nhà với bọn họ. Bọn họ tên là gì thì tôi không biết, nhưng bọn họ có một đứa con trai tên là Hồng Tử.
Đó chính là một tiểu bá vương vô lý thôi rồi, cha mẹ nó đã không ít lần vì nó mà cãi nhau với hàng xóm láng giêng.
Các bạn nhỏ trong tòa nhà nói Hồng Tử bắt nạt tụi nó, còn đòi thu phí bảo kê của tụi nhỏ, không đưa tiền thì đánh, nhưng cha mẹ nó nghe xong lại hoàn toàn mặc kệ, còn bôi nhọ nói mấy đứa trẻ nói dối, thật sự rất vô lý."
Tô Niệm Tinh tặc lưỡi, ngược lại đây cũng là việc mà bọn họ có thể làm ra được thật.
Cô kể lại vắn tắt chuyện Hồng Tử lừa cha mẹ rằng mình bị bắt cóc.
Đây vẫn là lần đầu tiên A Trân được nghe một câu chuyện ly kỳ như vậy, cô ta không nhịn được mà tặc lưỡi: "Cái loại con trai gì mà lại đi lừa cả cha mẹ mình thế không biết, đây là nuôi phá gia chi tử sao?"
Đứa trẻ này mới có mấy tuổi thôi mà đã có thể làm ra loại chuyện như vậy rồi, lớn lên sẽ còn ghê gớm hơn.
Bà A Hương nghe thấy hai người trao đổi cũng rất khinh thường hai vợ chồng nhà kia: "Còn không phải được cha mẹ chiều hư hay sao, đứa trẻ sinh ra chính là một tờ giấy trắng, dạy dỗ thành ra thế nào còn không phải phụ thuộc vào cha mẹ?
Dăm ba tuổi đầu đã biết dối cha lừa mẹ, đáng đánh cho một trận."
Tô Niệm Tinh bật cười: "Chuyện này ai mà biết chứ."
Cô cho rằng hai vợ chồng này gặp phải một chuyện phiền lòng như thế, sau khi tìm lại được con trai về không đánh cho một trận thì ít nhất cũng sẽ phê bình và dạy dỗ đi?
Nhưng ai ngờ hoàn toàn không phải.
Hai vợ chồng tìm được Hồng Tử đã trực tiếp tới tận quán cảm ơn Tô Niệm Tinh: "Làm chúng tôi sợ chết mất, đã tìm được Hồng Tử rồi."
Tô Niệm Tinh nhìn bộ dáng ôm hôn Hồng Tử của hai vợ chồng, vẻ mặt của Hồng Tử lại rất bất mãn, vừa trừng mắt vừa làm mặt quỷ với Tô Niệm Tỉnh — kẻ đầu sỏ gây chuyện, làm như thể cô chính là kẻ thù của cậu ta vậy.
Đứa trẻ này hoàn toàn không hề nhận ra lỗi sai của mình, sau này chỉ sợ sẽ càng gây ra họa lớn hơn mà thôi.
Cô lạnh lùng đáp: "Không có gì."
Hai vợ chồng dường như không chú ý đến bộ dạng thất lễ của đứa con trai.
Cao Thục Nghỉ lại còn sáp đến trước mặt Tô Niệm Tinh: "Đại sư, cô xem bói một quẻ giá một nghìn, đúng không?”
Tô Niệm Tinh sững sờ, gật đầu: "Đúng rồi."
Cao Thục Nghi nói với vẻ hiển nhiên: "Vậy cô trả lại tiền thừa cho tôi được chứ?"
Tô Niệm Tinh sững sờ, đây vẫn là lần đầu tiên cô gặp phải loại khách hàng này đấy.
Cô đã giúp bọn họ tìm người vậy mà còn kêu cô trả tiền, đây là lý lẽ gì vậy?
Cao Thục Nghi thấy Tô Niệm Tinh không có ý định trả tiền, lập tức trở mặt lườm cô: "Chúng tôi kêu cô bói ra địa chỉ Hồng Tử bị bắt cóc nhưng cô chỉ nói cho chúng tôi biết Hông Tử đang ở khu vui chơi, chứ không hề nói cho chúng tôi đó là khu vui chơi nào, vậy không tính là đã nói cho chúng tôi biết, hơn nữa, Hồng Tử cũng không bị bắt cóc."
Tô Niệm Tinh suýt chút nữa thì tức đến bật cười, đây rốt cuộc là chuyện kỳ quái gì vậy?
Đã nói rõ là tiên hoa hồng rồi mà còn muốn rút về nữa sao?
Vừa vặn có viên cảnh sát mặc quân trang đi ngang qua cửa quán, cô chẳng muốn tốn nước bọt với loại người này nên trực tiếp gọi viên cảnh sát vào đây phân xử.
Bình thường, cảnh sát mặc quân trang đi tuần phố đều sẽ xử lý xích mích giữa các hàng xóm, nghe Cao Thục Nghi kể lại sự việc xong, anh ta lập tức nói: 'Cô ấy đã nói địa chỉ cho các cô rồi còn gì. Tiền thừa mà cô cho cô ấy là tiền hoa hồng, đây là loại tiền không thể rút về. Về phần con trai cô có bị bắt cóc hay không là do cô nói chứ không phải cô ấy nói, cô đừng có đánh tráo khái niệm.”
Hàng xóm đã rất lâu rồi không gặp được một vụ phốt đáng để xem, thấy ở đây lại có tin đồn mới bèn nhanh chóng túm tụm lại gần, có vài người đứng ở cửa quán thò đầu nhìn vào bên trong, có vài người thì đi thẳng vào, chưa đến một lúc trong quán ăn đã chật kín người.
Viên cảnh sát mặc quân trang vì liên quan đến nghề nghiệp nên thái độ rất lễ phép, nhưng Cao Thục Nghi thấy anh ta đứng về phía Tô Niệm Tinh bèn lập tức bất mãn: "Anh đứng về phía cô ta? Có phải anh đã nhận tiền của cô ta không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận