Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 490: Hy Vọng Cô Ta Sẽ Sớm Khỏe Lại

Chương 490: Hy Vọng Cô Ta Sẽ Sớm Khỏe LạiChương 490: Hy Vọng Cô Ta Sẽ Sớm Khỏe Lại
Cô đắn đo cách dùng từ rồi đáp: "Tôi là đại sư đoán mệnh, không biết quay phim gì đâu, chỉ sợ không có cách nào đảm nhiệm được công việc này, tôi không chịu khổ được."
Quản lý lại cười nói: "Mới đầu bắt đầu diễn từ vai phụ chắc chắn sẽ chịu khổ thật, nhưng cô thì lại khác, cô đã có danh khí rồi, chỉ cần tham gia một lớp học diễn xuất xong là chúng tôi có thể sắp xếp cho cô vào vai diễn quan trọng ngay, cộng thêm cô còn còn biết cách ăn diện và trang điểm, nhãn hàng quần áo cũng tốt, quần áo mà cô đã mặc khi tham gia ghi hình chương trình tạp kỹ được rất nhiều người bắt chước theo.
Tô Niệm Tinh vẫn không bằng lòng: "Không phải tôi không muốn ký mà công việc chính của tôi là xem bói, tôi không muốn làm diễn viên, cũng không giỏi xã giao với người khác, tôi còn không biết ăn nói, thường xuyên đắc tội với người khác."
Cô liên tiếp nói ra vài khuyết điểm của mình khiến mí mắt của quản lý giật nhẹ vài cái.
Đây vẫn là lần đầu tiên anh ta gặp phải loại quái thai như Tô Niệm Tinh đấy!
Người khác đều là giành nhau đến sứt đầu mẻ trán mong được làm diễn viên, nhưng cô thì hay lắm, đưa ra điều kiện tốt như thế mà cô lại không chịu.
Chẳng qua, quản lý cũng không phải không có một chút sự chuẩn bị nào hết, anh ta lập tức bắt đầu tung ra điều kiện rất hậu hĩnh của Tô Niệm Tinh: "Bản hợp đồng này chỉ có minh tinh sau khi thành danh mới có loại đãi ngộ này, nếu cô ký vào hợp đồng này thì có thể chọn làm nữ chính trong ba bộ phim, biên kịch sẽ làm theo yêu cầu của cô." Tô Niệm Tinh sững sờ, điều kiện này đưa ra tốt như vậy, nếu không phải biết mình không thuộc nhóm diễn xuất thì cô thật sự sẽ động lòng rồi, nhưng cô vẫn lắc đầu từ chối: "Không cần đâu, tôi thật sự không thích diễn phim, cũng không muốn làm diễn viên, đây không phải là vấn đề tiền bạc mà là tôi không thích cái nghề này."
Quản lý nói hết nước hết cái nhưng cứ cố tình Tô Niệm Tinh lại không chịu ký hợp đồng, vì thế, anh ta cũng chỉ có thể buông tha trong sự tiếc nuối.
Lúc đi ra khỏi văn phòng, Tô Niệm Tinh lại chạm mặt đạo diễn Trương, anh ta đang tới văn phòng tìm lãnh đạo.
Trông thấy anh ta, Tô Niệm Tinh chào hỏi một tiếng, cũng hỏi anh trai của anh ta và Trương Nhã Lệ thế nào rồi?
Gương mặt mệt mỏi của đạo diễn Trương trông ôn hòa hơn rất nhiều: "Tinh thần đã tốt lên rất nhiều rồi, Trương Nhã Lệ đã dùng thuốc thần kinh nên có xu hướng bị trâm cảm, Tamsen vẫn luôn ở bên cạnh và nói chuyện với cô ta, bác sĩ nói chỉ cần cô ta chịu mở cánh cửa nội tâm thì có thể hồi phục nhanh chóng."
Dù sao thì Trương Nhã Lệ chỉ mới dùng thuốc thần kinh chưa được bao lâu nên trong cơ thể cũng không tích lũy quá nhiều chất độc, vẫn có sự khác biệt rất lớn đối với kiểu bị chịu kích thích từ ngoại vật như Tamsen.
Tô Niệm Tinh thật lòng thấy vui cho Trương Nhã Lệ: "Hy vọng cô ta sẽ sớm khỏe lại."
Hai người nói chuyện được một lúc rồi ai đi đường nấy.
Tô Niệm Tinh ra khỏi đài truyên hình rồi đứng đợi xe, cũng không biết có phải vì sắp đến giờ cơm trưa hay không mà đợi rất lâu vẫn không có xe, bụng cô đói đến mức kêu rột rột, chỉ đành tìm một chỗ để lấp đầy cái bụng trước rồi lại nói sau.
Cô nhìn xung quanh một lượt, đột nhiên phía đối diện có một đứa bé trai chạy qua đây, cậu ta cứ lao thẳng về phía cô như vậy, găng tay của Tô Niệm Tinh trực tiếp bị cậu ta xô rơi xuống đất.
Đứa trẻ theo bản năng xin lỗi cô, sau đó định xuống tay nhặt găng tay hộ cô, lúc hai người chạm tay vào nhau, trong nháy mắt này, Tô Niệm Tinh nhìn thấy một hình ảnh: Đứa trẻ đứng trên sân thượng và nhảy xuống với vẻ mặt không hề sợ hãi chút nào...
Video đến đây là dừng, đôi găng tay bị nhét vào trong tay Tô Niệm Tinh, cô nhìn chằm chằm về phía đó, đứa trẻ đã men theo con đường bộ để chạy về phía xa và lao về hướng tòa nhà đối diện.
Tô Niệm Tinh hồi tưởng lại hình ảnh vừa mới nhìn thấy trong video, khi ấy chỉ mải nhìn người mà không ghi nhớ thời gian cho lắm, nhưng hình như ngày tháng trước trước mặt cho thấy chính là hôm nay, không phải đứa trẻ này muốn tự sát đấy chứ?
Tô Niệm Tinh vắt chân lên cổ đuổi theo nhưng lại không ngờ đèn tín hiệu giao thông vừa vặn chuyển sang màu đỏ, xe qua xe lại khiến cô chỉ có thể đợi đèn đỏ nhảy lùi từng giây một, vất vả lắm mới nhảy sang đèn xanh, cô lại vung chân lên chạy tiếp.
Khi cô chạy vào trong tòa nhà thì đứa trẻ tuổi vừa vặn đi vào thang máy, cô có đuổi theo cũng không bắt kịp được nên chỉ đành hô lên với đối phương: "Đợi đãi Đợi đãt"
Bạn cần đăng nhập để bình luận