Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 1259: Cuộc Sống Thường Ngày

Chương 1259: Cuộc Sống Thường NgàyChương 1259: Cuộc Sống Thường Ngày
"Không ạ, anh ấy được điều đến phòng điều tra và phòng chống ma túy rồi." Tô Niệm Tinh nở nụ cười với ông ta.
Chú Minh hiểu ra: "Chẳng trách mà vụ án này lại điều tra lâu như thế, nếu là sir Lương chắc chắn sẽ có thể điều tra ra rất nhanh."
Tô Niệm Tinh bật cười, vụ án này kéo dài tám ngày đã phá được rồi, tốc độ này đã rất nhanh rồi đấy chứ.
Cô nhìn Ngụy Tuấn Thông trong tivi không hề nhắc đến tên của Đại Lâm mà chỉ nói tổ trọng án từ trên xuống dưới đồng tâm hiệp lực phá án, cũng không biết liệu đối phương có xin công cho Đại Lâm hay không.
Nghi ngờ của cô nhanh chóng có được đáp án. Hai ngày sau, Đại Lâm đặc biệt tới mời Tô Niệm Tinh ăn cơm. Trương Chính Bác có công việc phải làm nên không có thời gian tới, còn Quan Thục Huệ và giám sát Lương đều tới cả.
"Sir Ngụy đã xin công cho tôi, lần này cũng may mà nhờ có cô giúp đỡ." Đại Lâm đưa thực đơn cho Tô Niệm Tinh, kêu cô cứ thoải mái chọn món ngon.
Tô Niệm Tinh bật cười: "Thật ra lần này tôi thật sự không giúp được gì cả, tôi không bói ra được hung thủ trông thế nào, mà chỉ bói được bọn họ trao đổi thông qua hòm thư điện tử, chỉ là nhất thời các anh không ngờ tới mà thôi, nói không chừng nếu điều rta thêm một khoảng thời gian cũng sẽ nghĩ đến ấy chứ”"
Nhắc đến chuyện này là Quan Thục Huệ hối hận không thôi: "Trước đó lúc tôi đi phỏng vấn điều tra quả thật có nghe cha mẹ của cậu học sinh kia nói con mình thích lên mạng, nhưng tôi lại không coi là chuyện to tát gì cả, chỉ cho rằng cậu ta lên mạng chơi điện tử thôi. Nhưng ai có thể ngờ được có người sẽ dùng hòm thư điện tử để xúi giục người khác tự sát chứ, đúng là khó tin quá mà."
Thật ra cũng không thể trách bọn họ không ngờ tới bởi vì bây giờ mạng Internet vẫn chưa phát triển cho lắm, đặc biệt là sau này còn có rất nhiều phần mềm phổ biến, còn thời điểm này hoàn toàn không có.
Giám sát Lương cảm thấy sau này đồn cảnh sát thật sự phải coi trọng mảng Internet này: "Sau khi Internet phát triển, khoảng cách giữa người với người sẽ rất ngắn, xúi giục tự sát đã được tính là nhẹ rồi, nếu như dùng hòm thư điện tử liên lạc đánh bạc, vậy mới là không phòng bị được."
Quan Thục Huệ chần chừ: "Bây giờ nhân tài Internet rất đắt giá, sau khi học máy tính xong không sợ không tìm được công việc, bọn họ không cần thiết phải bí quá hóa liều như vậy đâu nhỉ?"
"Công việc gì cũng có một ngày sẽ bão hòa thôi, đặc biệt là cờ bạc một vốn bốn lời." Giám sát Lương không dám đắc ý một chút nào hết.
Câu này quả thật có lý, Quan Thục Huệ khen ngợi: "Điều tra án cũng phải cầu tiến cùng thời đại, bằng không, sẽ bị phần tử tội phạm dắt mũi ngay"...
Sau vụ án tự sát, Hương Giang lại trở vê như thường.
Hôm đó, Tô Niệm Tinh đang ở trong cửa hàng xem bói cho khách hàng thì Đào Đào tới, Đại Đao đích thân ra sân bay đón người.
Cô ta mang theo bốn bản thảo tới đây, đều là bản thiết kế liên quan đến áo cưới.
Tô Niệm Tinh nhìn mấy bản thiết kế, tổng thể bản thiết kế trông cũng không tệ, chỉ có một khuyết điểm cực nhỏ, đại khái thì công việc chính của nhà thiết kế này là thêu thùa cho nên phần thể hiện của bà ta đều năm ở chỗ thêu chứ không phải là tổng thể trang phục. Tính hài hòa của nó vẫn chưa đủ tốt, còn hơi rườm rà.
Ngoại trừ vậy ra, trang sức cũng quá bảo thủ, cái mà cô muốn là trang phục Miêu tộc đã qua cải thiện, bằng không, tại sao cô phải trả tiền thiết kế chứ?
Trực tiếp kêu bà ta dựa theo kiểu dáng của trang phục Miêu tộc rồi làm ra, thế không phải là được hay sao?
Cô gọi điện trao đổi với nhà thiết kế, yêu cầu lược bỏ những phần thừa thãi đi, phần eo cũng phải xén bớt, nửa người trên phải giống kiểu hai dây, để lộ ra phần lưng mảnh khảnh.
Sau khi kết thúc trao đổi, Tô Niệm Tinh hỏi Đào Đào ở Bắc Kinh thế nào.
"Em đã đến hai công xưởng xem qua rồi, bọn họ đã bắt đầu chỉnh đốn, à đúng rồi, xưởng trưởng ban đầu của xưởng sản xuất xe đạp đã được điều chức sang làm trưởng khoa, ông ta bảo em nói với chị là khu đất đó đã được bàn xong, hỏi chị khi nào thì qua bên đó."
Tô Niệm Tinh gật đầu hài lòng: "Vậy chị sẽ mua vé máy bay đi cùng em qua đó một chuyến."
Bọn họ ở trong phòng riêng nói chuyện công việc, đang bàn hăng say thì bên ngoài truyền tới tiếng thảo luận to nhỏ của các hàng xóm, mới đầu cô cũng không coi là vấn đề to tát gì cả mà chỉ nghĩ là bọn họ lại có niềm vui khác, thẳng cho đến khi có người nhắc đến hai chữ "hỏa hoạn" thì cô mới hơi nhíu mày, đi ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận