Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 256: Đại Sư, Cô Giúp Tôi Được Không

Chương 256: Đại Sư, Cô Giúp Tôi Được KhôngChương 256: Đại Sư, Cô Giúp Tôi Được Không
Người phụ nữ này nghi ngờ con mình hẹn hò, các thực khách thấy vậy bèn nháo nhào lên hỏi: "Bà nói con gái mình hẹn hò nhưng có bằng chứng gì không? Cũng đừng hiểu làm con đấy?"
Người phụ nữ kể lại hai năm rõ mười các loại hành vi khách thường của con gái mình gần đây: "Rõ ràng đang làm bài tập nhưng đột nhiên con nhỏ lại phì cười một tiếng, hình như suy nghĩ đều không ở trên sách mở mà sớm đã bay đến nơi nào không biết rồi.
Còn cả trước đây, con nhỏ chưa bao giờ từng khóa trái cửa phòng, nhưng gần đây lại luôn khóa cửa phòng rất kỹ, không cho tôi vào trong. Tôi hỏi nó thì nó lại trông có tật giật mình, ánh mắt rời rạc.
Có một lần tôi nhìn thấy nó đang đọc thư mới đi qua đó, tính hỏi nó muốn ăn gì, nhưng nó lại vô cùng căng thẳng, vội vàng nhét thư vào túi.
Còn nữa, gần đây thành tích của nó sụt giảm vô cùng nghiêm trọng, vốn có thể xếp vào mười hạng đầu trong lớp nhưng cuối cùng lại rớt xuống hạng hai mươi.
Các người nói xem, thế này không phải đang hẹn hò thì là gì hả?"
Mọi người đưa mắt nhìn nhau rồi cũng không còn nghi ngờ người phụ nữ nghĩ nhiều nữa, rõ ràng là cô con gái có vấn đề thật rồi.
"Tôi thấy giống đấy? Ngày xưa con trai tôi hẹn hò cũng lén lén lút lút như vậy, không chịu cho người lớn biết, sau này, lúc tôi đang dọn dẹp vệ sinh trông thấy dưới gối đầu của nó có thư tình mà con gái viết cho nó."
"Con gái tôi cũng từng làm loại chuyện này, giống y như đúng với những gì bà nói luôn. Hỏi nó mà nó còn cáu với tôi, nói tôi xâm phạm quyền riêng tư của nó."...
Mọi người mồm năm miệng mười thảo luận, người phụ nữ nghe được mà lo lắng, nhờ mọi người chỉ bảo: "Sau đó thì sao? Tụi nó có chia tay không?”
"Lúc đầu tôi cũng chia rẽ hai đứa nó, trực tiếp tách tụi nó ra, cả gia đình bên nam kia đi di dân hết, hai người cắt đứt liên lạc. Có điều..." Thực khách kia có hơi mất mác: "Con gái tôi hận tôi muốn chết, suốt nửa năm liền không chịu nói một câu nào với tôi."
"Con trai tôi cũng vậy, tôi kêu hai đứa nó thi cử xong xuôi rồi lại yêu tiếp nhưng nó không nghe, tôi đành nhốt nó ở trong phòng, bên nhà gái cũng cắt đứt quan hệ với nó, cuối cùng thì hai đứa nó vẫn chia tay.
Con trai tôi đuổi theo nhưng cuối cùng vẫn không thể thành công. Sau này con trai tôi chuyển ra ngoài ở riêng nhưng không thể nuôi được bản thân nên lại chuyển về.
Nhưng cho đến tận bây giờ, thái độ của nó đối với tôi vẫn không tốt, người đã gần ba mươi rồi mà tôi cũng không dám giục nó kết hôn, chỉ sợ nó lôi chuyện cũ ra nhắc.
Tôi nào có phải đang nuôi con trai đâu, rõ ràng là đang nuôi một tổ tông mới đúng."
Nghe được hai ví dụ này, hai bàn tay của người phụ nữ run lên, có hơi khó mà chấp nhận được: "Tôi một mình nuôi con gái khôn lớn, không dám mạo hiểm như vậy đâu. Đại sư, cô giúp tôi được không?”
Tô Niệm Tinh là người từng trải, lúc cô thi đại học cũng từng thấy không ít bạn học yêu sớm, theo như sự quan sát của cô thì người bị cha mẹ chia rẽ, càng chia thì phản kháng sẽ càng mãnh liệt, còn nếu không can thiệp, cuối cùng bản thân bọn họ cũng sẽ tự chia tay mà thôi. Nhưng ở trong giai đoạn này cũng lỡ dở việc học hành.
Không thể nói được là loại nào tốt hơn, Tô Niệm Tinh cũng không phải nhà giáo dục, không có lập trường để dạy bà ta phải làm thế nào: "Bà muốn tôi giúp bà thế nào?"
Người người phụ nữ nói với vẻ khẩn trương: "Tôi xem giúp tôi nếu như tôi chia rẽ tụi nó thì con gái tôi có bị tổn thương không, có không nhận tôi không? Tôi muốn chia rễ tụi nó nhưng lại sợ gái không để ý đến tôi, làm thế nào cũng khó hết."
Những đồng tiền mà bà ta kiếm được là tiên mồ hôi xương máu, chịu tiêu tận một nghìn đồng để tới đây xem bói cũng chỉ vì quá yêu con gái mà thôi.
Tô Niệm Tinh có thể lượng thứ cho bà ta vì sự lo lắng của người mẹ, vì thế cô ra hiệu cho bà ta đừng vội: "Được, để tôi xem cho bài"
Cô cầm ngón tay của đối phương và nhìn chỉ tay của bà ta, sau khi xem xong lại bắt đầu ném lục hào kim tiên quẻ, bói chữ... qua một loạt quy trình tổng cộng tốn hơn bốn mươi phút, cũng đã sắp xếp xong từ ngữ.
"Con gái bà quả thật đang hẹn hò!”
Người xung quanh lập tức phát ra tiếng ồn ào: "Chắc chắn là đang hẹn hò rồi, hành động lén lén lút lút vừa tra cái là chuẩn ngay."
Cha mẹ có con cái đều rất khó xử: "Vậy phải làm thế nào đây? Chia rẽ? Đứa trẻ sẽ hận bà mất. Còn không chia? Thế lại lỡ dở việc học."
Bạn cần đăng nhập để bình luận