Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 203: Cậu Ta Nói Đợi Chỉ Thị Tiếp Theo

Chương 203: Cậu Ta Nói Đợi Chỉ Thị Tiếp TheoChương 203: Cậu Ta Nói Đợi Chỉ Thị Tiếp Theo
Bà ta cũng đã có vài phần tin tưởng đại sư rồi, nghe được lời này, bà ta vội vàng ngăn lại: "Đừng! Cô ấy là bạn của tôi, cô mời cô ấy vào đây đi?"
Trước đó Hà tiên sinh đã đuối lý với Hà phu nhân nên ngược lại, lần này cũng không phản bác lời bà ta nữa.
Người giúp việc dẫn Tô Niệm Tinh đi vào.
Bà Hà trông thấy thật sự là Tô Niệm Tinh, không biết tại sao mà chợt thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Quả thật là cô rồi? Đại sư, cô thật sự bói ra được Gia Tuấn đã xảy ra chuyện sao?”
Tô Niệm Tinh gật đầu: "Đương nhiên."
Cô đi lên bắt lấy tay bà Hà: "Tôi đặc biệt tới đây để giải phiên giúp bà, còn nhớ lần trước tôi đã xem bói cho bà không? Lần này cậu nhà chắc chắn sẽ gặp dữ hóa lành, không sao, bà không cần lo lắng."
Bà Hà nghĩ đến chuyện tài sản, đúng rồi, sau khi chồng chết, ba đứa con trai đều được chia tài sản, lân này con trai cả chắc chắn không sao đâu.
Hai tay bà Hà chắp lại thành hình chữ thập rồi vái Quan Âm Bồ Tát, sau đó lại nắm lấy tay Tô Niệm Tinh: "Cảm ơn cô, cô nói như vậy là tôi thấy yên tâm hơn nhiều rồi."
Bà ta dễ chịu còn bà ba thì lại không vui vẻ gì cả. Dựa vào ba trăm triệu bỏ ra uổng phí, nhà họ Hà dù giàu có đến đâu thì khoản tiên này cũng không phải là lá cây rụng xuống!
Bà ta quan sát Tô Niệm Tinh với vẻ soi mói: "Đại sư, nếu cô đã lợi hại như vậy, hay là giúp bói xem bây giờ đại thiếu gia đang ở đâu đi? Cũng bớt cho cậu ta phải chịu khổ oan." Tuy rằng bà Hà chướng mắt bà ba nhưng lúc này vì nhớ thương con trai quá độ nên bà ta lại nhìn về phía Tô Niệm Tinh với ánh mắt hy vọng.
Tô Niệm Tinh nhìn bà ba, quả nhiên không phải là đèn cạn dầu.
Cô dùng giọng điệu tiếc nuối thở dài một hơi: "Không dám nhận là đại sư, ngũ hành bát quái thâm sâu khó hiểu, địa lý phương vị chính là thuật phân kim định huyệt, nghê nào cũng có hướng nghiên cứu riêng của nó. Tôi chỉ am hiểu xem chỉ tay và cũng chỉ có thể bói ra được vận mệnh một đời của đại thiếu gia, thật sự thấy hổ then!"
Cô lấy lùi làm tiến khiến bà ba bị chặn họng không thở ra được câu nào nữa.
Bà Hà lại có hơi thất vọng nhưng suy cho cùng con trai cả có thể bình an vô sự trở về cũng khiến bà ta yên tâm rồi.
Hà tiên sinh thấy cô nói chuyện rất đanh thép, vốn cũng không tin vào mệnh lý học cho lắm nhưng giờ đã có hơi dao động rồi.
Ông ta vừa định kêu Tô Niệm Tinh bói chuyện bắt cóc thì đột nhiên điện thoại vang lên, ông ta cũng không buồn hỏi đến nữa mà lập tức đi nhận điện thoại.
Bà Hà và bà ba khẩn trương nhìn chằm chằm vào điện thoại, Tô Niệm Tinh cũng không vội rời đi mà quan sát phản ứng của Hà tiên sinh.
Cũng không biết đối phương đã nói gì mà vẻ mặt của Hà tiên sinh vô cùng nặng nề: "Ba trăm triệu tiền mặt thật sự đã rất nhiều rồi, tôi đang gom tiền rồi, ngân hàng không có nhiều tiền mặt đến vậy, bọn họ cũng đang chuyển giúp tôi rồi, nhanh nhất cũng phải đến bốn giờ chiều."
Đầu bên kia hình như truyền tới tiếng gào khóc của đàn ông, Hà tiên sinh nóng lòng như lửa đốt, mặt đỏ gay: "Đừng đánh nó! Đừng đánh nó! Không phải tôi viện cớ, thật mài”
Bà Hà nghe thấy tiếng khóc của con trai, muốn giành lấy ống nghe để cảnh cáo bọn họ: "Cậu đừng đánh con trai tôi, tôi còn một ít trang sức ngọc trai, hay là tôi cho cậu hết, cậu tự đến mà lấy đi."
Hà tiên sinh đẩy bà cả cản trở ra rồi nói với đối phương: "Bà ấy không biết thức thời chứ không phải cố tình dụ cậu mắc câu."
Đầu bên kia điện thoại hình như đã đồng ý sau bốn giờ ông ta phải chuyển tiên qua, ông ta gật mạnh đầu với vẻ biết ơn: "Được, không thành vấn đề, tôi có thể kêu tài xế đưa qua đó, nhưng cậu nhất định phải đảm bảo sự an toàn cho con trai tôi.'
Đầu bên kia điện thoại hình như đã nói một chuyện rất khó tin, Hà tiên sinh sốt ruột: "Cái gì? Một mình mang tới á? Không phải tôi muốn viện cớ mà là ba trăm triệu không phải một con số nhỏ, thể lực của bà cả nhà tôi hoàn toàn không thể bê được chúng."
"Được được được, tôi sẽ kêu bà ấy mang tới."
Điện thoại đã cúp rồi, bà Hà nôn nóng truy hỏi chồng: "Thế nào rồi ông?"
Hà tiên sinh lại khôi phục vẻ điềm tĩnh của người làm ăn: "Bọn bắt cóc yêu cầu một mình bà đưa tiền qua đó, không thể có người giúp đỡ."
"Đến đâu cơ?"
Hà tiên sinh lắc đầu: "Cậu ta nói đợi chỉ thị tiếp theo."
Bạn cần đăng nhập để bình luận