Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 262: Mẹ Tôi Không Có Thù Oán Với Ai Cơ Mà

Chương 262: Mẹ Tôi Không Có Thù Oán Với Ai Cơ MàChương 262: Mẹ Tôi Không Có Thù Oán Với Ai Cơ Mà
Tô Niệm Tinh chỉ có thể ghi nhớ thời gian tử vong của nạn nhân, sau khi buông tay ra, cô nhìn chằm chằm vào Dung Dung: "Đại học của cô cứ đợi trước đã, lưu niên của mẹ cô không thuận lợi, sắp tới chỉ sợ có họa ngồi tù."
Có thế nào Dung Dung cũng không ngờ sự việc sẽ đi theo chiều hướng này hết, trong lòng cô ta thấp thỏm, kinh hãi "a" một tiếng.
Hàng xóm láng giềng kêu cô ta đừng "a”"
"Cô ấy xem bói chuẩn lắm đó, cô nhất định phải tin lời của cô ấy, có biết hai tên tội phạm lừa đảo đợt trước không? Là cái đôi anh em bị phán tù năm năm đó, chính Tô thân toán đã giúp bắt được."
Đương nhiên Dung Dung cũng từng nghe đến mấy chuyện này rồi, nhưng làm sao mẹ cô ta lại có họa ngồi tù được chứ?
"Mẹ tôi không có thù oán với ai cơ mà?”
Hàng xóm láng giềng thấy cô ta vẫn còn rối rắm chuyện này cũng sốt ruột giậm chân.
"Đứa trẻ ngốc, làm sao mẹ cô có khả năng sẽ nói cho cô biết công việc của mình không thuận lợi được chứ? Như vậy còn không phải sẽ lỡ dở việc học hành của cô hay sao?"
"Cô cứ nghe lời Tô thần toán đi, cô ấy cô kêu làm thế nào thì cô cứ làm như vậy, chuẩn không cần chỉnh đấy."
Dung Dung theo bản năng gật đầu: "Được được, cô nói đi, tôi nhất định sẽ nghe lời cô."
Tô Niệm Tinh nhiều lân dặn dò cô ta: "Sau khi cô trở về cứ nói lại với mẹ mình thế này, một giờ sáng kêu bà ta đi gõ cửa nhà hàng xóm."
Một giờ sáng là lúc mà mọi người đang ngủ rất ngon, đi gõ cửa nhà hàng xóm còn không phải là muốn ăn chửi hay sao.
Mọi người chỉ cảm thấy khó tin quá.
Dung Dung lại càng không tài nào hiểu được: "Tại sao?"
Tô Niệm Tinh kêu cô ta chỉ cần làm theo là được: "Tuyệt đối đừng quên, có thể cứu được mẹ cô hay không còn trông mong vào cô đấy."
Dung Dung vội vàng gật đầu đồng ý, trả tiền xem quẻ xong cô ta trở vê nhà với lòng nặng tâm sự.
Những thực khách khác thì nháo nhào lên hỏi: "Tại sao mẹ cô ta lại có họa ngồi tù chứ?"
"Là chọc vào tiểu nhân phải không?”
"Ôi chao, con trai tôi đi làm bị cấp trên làm khó, nó về nhà cũng dùng giày đánh tiểu nhân."
Tô Niệm Tinh mỉm cười: "Thiên cơ bất khả lộ."
Mọi người có hơi cạn lời, sao vẫn còn thừa nước đục thả câu như vậy chứ?
Một người xem bói thẳng thắn ngày trước sao bây giờ lại càng lúc càng biết lừa người vậy?
Lâm Lâm cũng không biết trước đây Tô Niệm Tinh trông thế nào?
Cô ấy tò mò hỏi Tô Niệm Tinh: "Đại sư, nếu như một người đang ở một nơi rất xa, có phải chị cũng có thể bói ra được địa chỉ của người đó không?”
Tô Niệm Tinh lắc đầu: "Đương nhiên là không rồi, trừ phi người đó có quan hệ rất gần gũi với người tới xem quẻ, ví dụ như cha mẹ, vợ chồng, con cái, vợ cũ chồng trước cũng được."
Lâm Lâm thở phào một hơi nhẹ nhõm: "Vậy ngày mai em lại mang rau tới nha."
Ngày mai, cô bé nhất định phải tranh thủ buổi sáng qua đây xem náo nhiệt, xem rốt cuộc Tô thần toán có linh hay không?
Cả một tối hôm ấy, vô số thực khách đều bị Tô Niệm Tinh khơi gợi lòng tò mò, trăn trở mãi cả đêm không ngủ được.
Sáng sớm ngày hôm sau, bọn họ chạy tới quán Tô thân toán xếp hàng: "Thế nào rồi? Đứa trẻ hôm qua đã tới chưa?"
Những thực khách khác đều đang đợi ở cửa: "Tới cái gì mà tới, bà chủ quán còn chưa tới kia kìa.'
Mỗi ngày đúng tám giờ Tô Niệm Tinh mới xuất hiện ở cửa quán ăn, Dung Dung vẫn còn chưa tới nhưng các thực khách vội đi làm lại không thể đợi được nữa, biết rõ sắp tới có dưa để ăn nhưng người trong cuộc lại chậm trễ mãi không xuất hiện, thế này khiến người sốt ruột bao nhiêu?
Làm sao còn có thể yên tâm làm việc được nữa chứ?
Có thực khách năn nỉ Tô Niệm Tinh: "Bà chủ quán, cô nói cho chúng tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì được không?"
Tô Niệm Tinh lại lắc ngón tay: "Thiên cơ bất khả lộ."
Mọi người lại được một phen cạn lời, biết không thể hỏi ra được gì từ miệng cô, những thực khách vội đi làm đồng loạt rời khỏi quán ăn, mà những thực khách không vội đi làm đều nán lại trong quán để chờ đợi tin tức mới nhất còn ăn với cơm. Cũng đúng vào tầm này, Lâm Lâm đi vào quán, nhìn thấy bên trong quán toàn là khách hàng, cô ấy vuốt mồ hôi trên trán: "Thế nào rồi ạ? Em tới muộn rồi sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận