Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 394: Để Tôi Thử Xem

Chương 394: Để Tôi Thử XemChương 394: Để Tôi Thử Xem
"Không có." Tô Niệm Tinh phì cười một tiếng: “Anh ta còn trẻ tuổi như thế, các ông các bà cảm thấy anh ta giống người có con lắm rồi sao?"
Các hàng xóm láng giêng lập tức nghẹn họng.
Đúng thật, viên cảnh sát kia rất trẻ, còn chưa kết hôn thì lấy đau ra con chứ, vậy tại sao anh ta lại tới nhà trẻ?
Bọn họ đang định hỏi đại sư thì lại phát hiện ra người đã sớm biến mất không thấy tăm hơi đâu.
Vào trong quán, A Trân lại trừng to mắt như cái chuông đồng: "Chị chủ! Sao cô có thể như vậy được? Tôi vừa mới sắp xếp xong thời gian biểu mà cô đột nhiên lại chèn thêm một người vào, giờ tôi lại phải dịch hết người về sau rồi gọi điện thoại xin lỗi từng người, như thế thì lượng công việc của tôi cũng nặng lắm đấy!"
Tô Niệm Tinh cũng biết lần này là bản thân không đúng: "Nhưng lần này thật sự đã xảy ra chuyện rất gấp, nếu tôi không xem bói cho anh ta, anh ta làm không tốt sẽ..."
A Trân nhìn cô với vẻ chờ mong, Tô Niệm Tinh vội vàng sửa miệng: "Thì hạnh phúc nửa đời sau của anh ta sẽ mất hết, tôi không thể thấy chết mà không cứu được.
A Trân thấy cô nói chuyện nghiêm trọng như vậy cũng chỉ đành bảo: "Vậy được rồi, để tôi gọi điện."
Tô Niệm Tinh nhìn ba quẻ ngày hôm nay, một quẻ bói nhân duyên, hai quẻ bói con cái: 'Quẻ bói nhân duyên này có thể lùi lại một ngày được này."
A Trân bất đắc dĩ: "Để tôi thử xem." Cô ta gọi điện thoại qua đó, nhưng cô gái muốn xem bói nhân duyên lại sống chết không chịu đồng ý lùi lại một ngày, mà nhất định phải được xem bói vào ngày hôm nay.
A Trân đã nói hết nước hết cái mà đối phương vẫn không chịu đồng ý, cho nên chỉ đành cúp máy.
Trong lòng Tô Niệm Tinh rất áy náy, hai cuộc điện thoại còn lại cô tự mình gọi đi.
Cuộc gọi thứ hai được một người phụ nữ nhận máy, Tô Niệm Tinh đề xuất ngày mai sẽ xem bói về con cái cho bà ta, đối phương cũng đã đồng ý.
Bởi vì A Trân đã thông báo trước ba ngày cho nên tiếp theo đó, cô ta chỉ cân thông báo cho người xem bói vào ngày mai và ngày kia lùi lại một ngày là được.
Cuộc gọi tiếp theo lại không hề suôn sẻ đến vậy, Tô Niệm Tinh chỉ đành bấm số gọi thử cho những người khác.
Thẳng đến một tiếng sau, cuối cùng cô mới thở phào nhẹ nhõm với vẻ mệt mỏi vô cùng.
"Mệt thế, đột nhiên có một người chen hàng đúng là quá chịu tội, sau này chúng ta cứ thông báo cho khách hàng biết trước hai ngày thôi, như vậy có thể bớt mệt hơn một chút." Tô Niệm Tinh xoa mi tâm.
A Trân lộ ra vẻ mặt khó hiểu: "Cô còn muốn cho chen hàng lần hai nữa à?"
Tô Niệm Tinh nhún vai: "Nhưng có cách nào được bây giờ, có đôi khi sẽ có trường hợp khẩn cấp cơ mài"
Cô giống như có được một sự gợi ý từ trong này: "Hay là chúng ta thiết lập một trường hợp khẩn cấp đi? Trong hai mươi tư tiếng sẽ bói, nhưng tiền xem quẻ phải tăng gấp đôi. Đến bệnh viện còn có cấp cứu nữa là, chúng ta xem bói cũng thường xuyên xuất hiện trường hợp khẩn cấp đấy thôi."
A Trân nghĩ ngợi cẩn thận thấy cũng có lý đấy chứ: "Chúng ta cung cấp một kênh khẩn cấp đi, thông báo cho khách hàng trước hai ngày cũng không thích hợp."
Tô Niệm Tinh gật đầu: "Cho nên chỉ thông báo trước một ngày thôi, như vậy nếu có một trường hợp cấp bách thì chúng ta có thể chèn vào được."
"Lỡ như khách hàng đổi ý thì sao?" A Trân có hơi không yên tâm.
Loại tình huống này rất thường thấy, có vài khách hàng cảm thấy tiền quá đắt, sau này không muốn xem bói nữa mà muốn trả quẻ.
Tô Niệm Tinh hiểu rõ ý của cô ta: "Không phải chúng ta thu lại số với giá một trăm đồng hay sao? Nếu cô ta rút thì chúng ta thu một nửa tiền bồi thường."
A Trân gật đầu: "Được."
Tô Niệm Tinh quyết định xong chuyện này mới đi làm lại bảng giá, cô thêm quẻ khẩn cấp vào bên trên.
Sau khi dán xong, Tô Niệm Tinh lùi lại hai bước, xác nhận bảng biểu không bị lệch mới hài lòng gật đầu.
Đến tầm trưa, Đại Lâm qua quán trả tiền: "Tìm được súng rồi, cũng may mà trẻ con không biết mở chốt bảo hiểm, bằng không thật sự đã xảy ra chuyện lớn rồi mất."
Khi đến trường học, giáo viên ở trường không kiểm tra cặp sách của cậu bé, cháu trai nhỏ có khoe với các bạn học nhưng mấy đứa nhỏ đều cho rằng đó là súng đồ chơi nên không coi đấy là chuyện to tát gì cả.
Đại Lâm thầm cảm thấy may mắn, nhưng anh ta vẫn báo lại chuyện này cho sir Lương biết, cuối cùng phải viết bản kiểm điểm. Tô Niệm Tinh kinh ngạc: "Không tạo thành hậu quả mà anh vẫn phải viết bản kiểm điểm sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận