Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 877: Sau Này Liên Hệ Nhiều Thêm Nhé

Chương 877: Sau Này Liên Hệ Nhiều Thêm NhéChương 877: Sau Này Liên Hệ Nhiều Thêm Nhé
Chớp mắt cái đã qua vài ngày, Traci thông qua cấp cứu lại nằm viện nghỉ ngơi bốn ngày rồi mới ra viện.
Visa ở Hương Giang của cô ta đã đến hạn nên không thể cứ nằm viện mãi được, cho nên làm xong thủ tục xuất viện là cô ta tới thăm Tô Niệm Tinh ngay và nhờ đối phương ký tên cho mình: "Tôi nhất định phải treo chữ ký của cô trong nhà để làm lưu niệm mới được."
Tô Niệm Tinh thỏa mãn tâm nguyện của cô ta.
Traci là người nước D, lần này cô ta tới Hương Giang một là để tham gia cuộc thi và hai là để du lịch. Trước đó bị đào thải nên cô ta đã đi du lịch quanh Hương Giang một lượt, cũng đã ăn rất nhiều món ngon nhưng không ngờ đến cuối cùng lại suýt chút nữa thì mất mạng, càng không ngờ vận khí của mình lại tốt như thế, còn vớt về được một mạng.
Cô ta hỏi xin email của Tô Niệm Tinh.
Thế này cũng hỏi khó Tô Niệm Tinh quá rồi. Lúc này cô vẫn chưa có địa chỉ email đâu, nhưng để sau này có thể nhận được đơn của người nước D mà Tô Niệm Tinh lập tức đi lập một email.
"Sau này liên hệ nhiêu thêm nhé." Trước khi rời đi, Traci vẫn còn để lại phí cảm ơn một vạn cho Tô Niệm Tinh.
Sở dĩ chỉ cho ít như vậy là vì trước đó cô ta đi du lịch đã tiêu hết sạch tiền rồi, số tiền còn lại vẫn phải giữ lại để mua vé máy bay nữa nên không thể tiêu hết được.
Tô Niệm Tinh thấy cô bộ dáng áy náy của cô ta bèn phì cười: "Không sao mà, đây là tâm ý của cô, sau này có gì cần thì cứ việc liên hệ với tôi nhé." "Được." Traci cũng là một đại sư đoán mệnh, đáng tiếc là trình độ xem bói của cô ta không được, sau này nếu như gặp phải một khách hàng mà mình không thể bói ra được thì cô ta có thể tìm tới một ngoại viện như Tô Niệm Tinh, chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy đẹp rồi!...
Liên tiếp mấy hôm liên Tô Niệm Tinh đầu bói về nhân duyên vì thế các hàng xóm láng giềng đều đồng loạt cảm thán: "Hóa ra phiên não của người nước ngoài cũng không ít hơn ở Hương Giang tí nào.
"Phụ nữ sợ gả cho nhầm chồng, chuyện này cũng rất bình thường thôi mà." Chú Minh gật đầu với vẻ thấu hiểu.
Nhưng hôm nay cuối cùng vẫn có một chút khác biệt đây.
Sau khi cô gái trẻ này tới quán lại không muốn bói hôn nhân mà cô ta muốn tìm lại người bạn thân thuở thơ ấu của mình.
"Chúng tôi đã hơn hai mươi năm rồi chưa gặp nhau, tôi nghe nói cô xem bói tìm người vô cùng chuẩn nên muốn qua đây thử một phen xem sao."
Tô Niệm Tinh kêu cô ta hồi tưởng kỹ lại tướng mạo của người bạn tốt kia và cả những việc lặt vặt trong thời thơ ấu nữa, có lẽ cô có thể nhìn thấy càng chỉ tiết hơn.
Cô gái trẻ nhớ lại thật kỹ càng: "Bây giờ tôi đang mơ hồ lắm, chỉ nhớ được cô ấy tên là Elyse, có mái tóc quăn màu đen, mắt rất to. Cô ấy là bạn cùng bàn của tôi.
Tôi nhớ vào cái năm lớp ba ấy, giáo viên bảo chúng tôi tự làm quần áo để tham gia vũ hội do trường học tổ chức. Elyse rất phiền não vì cô ấy không biết làm quần áo và cũng không nghĩ ra được vì.
Vừa vặn hôm ấy tôi bị gãy chân, vì thế tôi đã nhường lại bộ đồ mà mình làm cho cô ấy. Nhưng cha mẹ cô ấy là dân kinh doanh, ngỏ ý nhất định sẽ dùng tiền để mua lại nó, thế là tôi đã nhận của cô ấy mười đô la Mỹ.
Tôi muốn tìm cô ấy để mua lại bộ đồ của tôi về."
Tô Niệm Tinh hơi ngạc nhiên: "Nhưng đã nhiều năm trôi qua như thế rồi, có khả năng bộ đồ đó đã bị cô ta ném đi từ lâu rồi ấy chứ."
Diện tích nhà ở tại Hương Giang eo hẹp như thế, để tiết kiệm không gian, cho mẹ chắc chắn sẽ ném bỏ hoặc là bán đứt mấy bộ quần áo mà con mình không thể mặc được nữa, chứ làm sao có khả năng sẽ giữ mãi được chứ?
Ở nước ngoài diện tích nhà ở lớn hơn ở Hương Giang nhưng chắc hẳn cũng sẽ không để nhà cửa bừa bộn toàn đồ với đồ đâu nhỉ?
Cô gái trẻ hiểu chứ: "Tôi chỉ muốn thử một phen thôi, lỡ như cô ấy chưa ném đi thì tôi còn có thể cho con mình mặc bộ đồ mà tôi đã làm để tham gia vũ hội."
Tô Niệm Tinh không hiểu được sự chấp nhất của cô ta nhưng cũng sẽ không nghi ngờ thêm nữa, có vài thứ đối với cô không quan trọng nhưng đối với người trong cuộc có khả năng lại rất quan trọng, đặc biệt bộ đồ đó còn là bộ đầu tiên mà cô ta thiết kế.
Tô Niệm Tinh nắm lấy ngón tay của đối phương và rất nhanh báo ra địa chỉ của người kia.
Cô gái trẻ cảm ơn cô rồi vội vàng rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận