Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 989: Đại Sư, Lần Này Cô Đúng Là Nổi Thật Rồi Ấy

Chương 989: Đại Sư, Lần Này Cô Đúng Là Nổi Thật Rồi ẤyChương 989: Đại Sư, Lần Này Cô Đúng Là Nổi Thật Rồi Ấy
"Không có, tuy rằng gia cảnh của cô ấy không tốt nhưng tôi rất thích cô ấy. Cô ấy còn từng xem bói cho công ty của chúng tôi nữa cơ. Bà muốn tìm cô ấy xem bói ấy hả? Vậy bà phải đặt lịch hẹn trước vì quẻ của cô ấy rất khó hẹn."
Thấy con gái nửa thông báo nửa khoe khoang, Tô Ngọc Bạch cắm những cành hoa đã cắt tỉa xong vào trong bình, tự làm ra một tạo hình độc nhất vô nhị rồi gật đầu với vẻ hài lòng.
Hoa đẹp phối với bình hoa đẹp mới là tương xứng!...
Tô Niệm Tinh đang ở nhà xem tivi nhưng một mình chung quy lại vẫn quá nhàm chán nên cuối cùng cô vẫn về đường Paterson, dù sao thì buổi chiều vẫn phải xem quẻ cho khách hàng, không có cô thì không được.
Vốn tưởng rằng chuyện trôi qua vài tiếng đồng hồ chắc hẳn sẽ không còn nhiều khách khứa tới cửa như vậy nữa, nhưng lại ngờ cũng không bớt được tí nào.
Như thể chỉ trong một buổi sáng, gần như toàn bộ người Hương Giang đều biết chuyện này.
Rõ ràng trên báo vẫn chưa đăng tin mà chỉ có tivi, phát thanh và lời đồn qua miệng của các hàng xóm nhưng trong quán ăn vẫn chật kín người.
Tô Niệm Tinh giống như trăng sáng được chúng sao vây xung quanh hưởng thụ sự chăm chú của mọi người.
Điện thoại trong quán ăn thì vang không ngừng.
Chị Vân hoàn toàn bận không lo xuể, thím An xung phong nhận viện giúp tới đó nghe điện thoại đăng ký, phần lớn người đều muốn đặt lịch hẹn xem bói và đương nhiên cũng có người muốn mời Tô Niệm Tinh tiếp nhận phỏng vấn rồi.
Thím An đưa điện thoại cho Tô Niệm Tinh, cô cũng chọn chấp nhận lời mời của mấy bên truyền thông.
"Đại sư, lần này cô đúng là nổi thật rồi ấy, chắc chắn không có người nào còn nghi ngờ bản lĩnh xem quẻ của cô nữa."
Trước đây Tô Niệm Tinh vẫn luôn thèm khát danh tiếng và cũng từng nghĩ mình sẽ nổi tiếng nhờ vào chương trình này, nhưng nổi đến mức độ này lại là chuyện mà cô hoàn toàn chưa từng nghĩ tới.
"Ngày mai phỏng chừng sẽ càng có nhiều người hơn."
Thím An gật đầu: "Chắc chắn rồi, cô đã đi tham gia chương trình chưa? Mấy người này chỉ muốn cọ nhiệt chứ cũng không phải tới để xem bói đâu."
Thẳng cho đến khi khách hàng đến cửa, nhìn thấy cảnh tượng ồn ào như thế đành hẹn cô sang phòng bao của quán trà bên cạnh thì cô mới có thể có được một chốn yên tĩnh nghỉ ngơi.
Xem bói xong và về lại quán ăn, Tô Niệm Tinh nhận được điện thoại của Lý Thiêu Quang.
"Cơ thể tôi không đau nữa rồi, chắc chắn là quán quân đã được xác định nên sinh cơ đã bị giải trừ." Giọng nói của Lý Thiêu Quang lộ ra vẻ vui mừng, cũng không hề thấy tiếng nuối vì không được giải quán quân mà ngược lại, ông ta còn cảm thấy may mắn sau khi tai qua nạn khỏi.
"Trước đấy ông tìm người phá trận, đã tìm được chưa?”
Giọng nói ở đầu bên kia điện thoại có hơi nặng nề: "Không tìm được, đại sư phong thủy mà tôi tìm được nói đã trông sinh cơ rồi thì chỉ có thể đợi. Cũng may mà ông ta đã thất bại. Cô đã nghe nói gì chưa?
Lúc Trương Dật Tiên đang ghi hình cho chương trình nghe nói lời tiên tri của cô đã thành công mà ngã từ trên sân khấu xuống, cô nói xem liệu có khả năng là lời nguyền do ông ta hạ không?
Tôi đã gọi điện cho những người khác rồi, họ đều không sao, cũng chỉ có mình ông ta là có chuyện."
Tô Niệm Tinh thầm nói quả nhiên là ông ta.
Lần này cô cũng không phủ nhận nữa: "Tôi cũng đoán là ông ta, hại người cuối cùng thành hại mình, loại người này đáng kiếp bị báo ứng."
"Bản thân ông ta cũng là đại sư huyền học mà lại dám bày trận hại người, đúng là không biết kiêng dè một tí nào cả." Giọng của Lý Thiêu Quang mang theo vẻ chế nhạo.
Tô Niệm Tinh cũng phụ họa vài câu rồi hai người kết thúc cuộc trò chuyện.
Sáng ngày hôm sau, lúc cô đi chạy bộ còn đặc biệt mua thêm mấy tờ báo mà ngày thường hay đọc, gần như có một nửa số báo đều đăng tải về tin tức này.
Lại càng có truyền thông đánh giá cô mới chính là thần toán số một Hương Giang, trước đấy cô đã được gọi là nữ thần toán số một Hương Giang rồi, nhưng bây giờ cách gọi giới tính kia đã bị lược bỏ.
"Thế này cũng không khiêm tốn quá rồi."
Giám sát Lương thấy cô ngoài miệng khiêm tốn nhưng khóe miệng lại nhếch lên rất cao, rõ ràng là rất hưởng thụ cách gọi này, anh giơ tay xoa đầu cô: "Thật lợi hại." Tô Niệm Tinh nhếch miệng cười với vẻ đắc ý: "Sau này em không cần lo không có người tới tìm em xem bói rồi. Cái nghê này của bọn em chú trọng vào truyên miệng, chỉ cần em xem bói cho một người chuẩn thì người này sẽ không ngừng giới thiệu khách hàng cho em.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận