Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 408: Đại Sư, Tôi Muốn Tìm Được Đóa Đóa

Chương 408: Đại Sư, Tôi Muốn Tìm Được Đóa ĐóaChương 408: Đại Sư, Tôi Muốn Tìm Được Đóa Đóa
Ngay đúng lúc này, có một bạn học nữ chạy qua, khi ấy, các bạn học đi ngang qua bọn họ cũng rất đông nhưng chẳng một ai dám đối đầu với mấy học sinh lớp trên này hết, tất cả đều chỉ mong tránh nhanh còn kịp.
Chỉ có mỗi bạn học nữ này là đứng ra chắn trước mặt cô ta và nói lý với mấy học sinh lớp trên đó. Hơn nữa, còn uy hiếp bọn họ, nếu như còn dám bắt nạt San San thì cô ấy sẽ báo với giáo viên.
Các học sinh lớp trên không muốn bị giáo viên phê bình nên nhanh chóng rời đi.
Từ đó về sau, San San và Đóa Đóa trở thành bạn thân.
Lúc San San bị bạn học bắt nạt thì Đóa Đóa sẽ đứng ra bảo vệ cô ta, cũng sẽ an ủi cô ta mỗi khi cô ta khó xử, nói với cô ta rằng sau khi trưởng thành sẽ tốt lên thôi.
Sau này công xưởng di dời, bọn họ tách ra mỗi người một ngả, từ đó không còn liên lạc lại nữa.
San San rướn người lại gần: "Đại sư, tôi muốn tìm được Đóa Đóa, cô có thể tìm được cô ấy giúp tôi không?”
Tô Niệm Tinh nhíu mày, khoảng cách thời gian này cũng quá lớn rồi?
Từ độ tuổi thơ ấu gặp được cô gái trẻ đó cách hiện tại ít nhất cũng phải hai mươi năm rồi.
"Cô ấy chính là ánh sáng thời thơ ấu của tôi, tôi muốn đích thân nói một câu cảm ơn với cô ấy." Khi San San nói ra chuyện xưa, tâm trạng cũng rất kích động. Cô ta lau nước mắt: "Khi ấy chúng tôi đã nói cả đời này sẽ làm bạn tốt của nhau, tôi đã sắp kết hôn rồi, muốn có cô ấy làm chứng cho hạnh phúc của chúng tôi."
Tô Niệm Tinh vừa định đứng dậy đi lấy dụng cụ thì chỉ thấy A Trân ôm mặt khóc thút thít: 'Cảm động quá, sao lại có một cô gái đáng yêu như vậy chứ."
A hỉ rút khăn giấy đưa qua.
Tô Niệm Tinh ném lục hào kim tiền quẻ, bói chữ và bấm ngón tay. Sau khi xem chỉ tay xong, Tô Niệm Tinh thở dài một hơi, cô không nhìn thấy địa chỉ cụ thể nhưng... đã nhìn thấy được một cảnh tượng.
Đây là một làng chài nhỏ, trước sau căn nhà đều trông rau xanh mọc um tùm xanh mướt, chen chúc một chỗ với nhau. Con đường chính bên ngoài thôn kia song song với mặt biển, ngoằn ngoèo đi lên, nhìn qua như không thấy điểm cuối.
Bên phải là biển cả lấp lánh ánh bạc, ánh trời chiêu rơi nghiêng hắt xuống mặt biển như cắt thành những viên kim cương, màu sắc từ nhạt đến đậm, mỗi một tâng đều là các khối màu khác nhau.
Các ngư dân đi đánh cá ngoài xa trở về với thu hoạch đầy lưới, bọn họ cho tàu chạy vào gân bờ, miệng còn ngâm nga bài ca vui vẻ.
Tô Niệm Tinh miêu tả lại rõ ràng cảnh tượng ấy cho đối phương nghe.
San San sững sờ mất vài giây rôi đột nhiên nhớ mở ra một hồi ức đã quá lâu rồi: "Cô ấy sống ở ven biển, lúc tôi đón sinh nhật cô ấy đã từng dẫn tôi tới làng chài nhỏ đó. Chúng tôi đã hẹn nhau sau này trưởng thành sẽ làm ngư dân, có thể tự do tự tại đi lại trên biển."
Cô ta cúi gục đầu, vậy mà mình lại quên mất một chuyện quan trọng như thế: "Cô ấy nhất định đang ở đó đợi tôi, nhưng tôi..." Cô ta hối hận vô cùng, vội chắp hai tay lại cảm ơn Tô Niệm Tinh: "Đại sư, tôi biết đi đâu để tìm cô ấy rồi, cảm ơn cô."
Tô Niệm Tinh nhìn bóng lưng vội vàng rời đi của cô ta mà cảm thán.
Vốn cho rằng chỉ là một bên muốn tìm kiếm nhưng không ngờ người mà San San muốn tìm lại chưa bao giờ từng quên lời hẹn ước giữa bọn họ mà vẫn luôn ở làng chài đợi cô ta.
"Cảm động quá đi mất." A Trân khóc đỏ cả mũi.
A Hỉ lại không hiểu cho lắm: "Cô gái trẻ này quên mất một chuyện quan trọng như vậy cũng thật không phải cho lắm."
Tô Niệm Tinh lắc đầu: "Cũng không thể trách cô ta, cô ta không cha, không mẹ, phải dốc sức làm việc ở thành phố lớn, công việc đã chiếm phần lớn sức lực của cô ta rồi, một chuyện lâu như vậy không nhớ ra được cũng rất bình thường thôi.
A Trân lại ngưỡng mộ không chịu được: "Cặp bạn thân như vậy thật dễ ship mà, đẹp cứ như mơ ấy, hy vọng bọn họ có thể gặp lại nhau, làm bạn thân tốt của nhau cả đời."
Tô Niệm Tinh nhớ đến ảnh cắt trong video kia: Người chị em năm xưa đã cách biệt hai mươi năm rồi, sau khi gặp lại tình cảm sẽ xa cách, nhưng hình ảnh bọn họ cùng nhau nhìn về phía mặt trời lặn khiến cho cô có thôi thúc muốn chảy nước mắt.
Bọn họ nhất định sẽ mãi mãi hạnh phúc thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận