Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 169: Bán Vợ

Chương 169: Bán VợChương 169: Bán Vợ
Làm sao Trương Mộng Yên có khả năng không để ý được chứ, cô ta vuốt mặt: "Cho dù nói thế nào thì anh ấy cũng đã tận tình tận nghĩa với tôi rồi. Trước đây không dám về nước cũng là vì món nợ. Anh ấy ở nước ngoài không hiểu tình hình ở bên Hương Giang này cho nên mãi mới không về nước.
Nếu đã quyết định sẽ ở bên anh ấy, vậy cho dù anh ấy có mất trí nhớ hay không thì tôi cũng không để ý."
Tô Niệm Tinh không thể không cảm thán sự chấp nhất của người phụ nữ này đối với chồng mình, có khả năng đây chính là sự khác biệt giữa yêu với không yêu?
Đột nhiên Trương Mộng Yên bắt lấy tay của Tô Niệm Tỉnh: "Cô có thể xem một quẻ giúp tôi được không? Tôi thật sự không biết nên làm thế nào bây giờ? Liệu tôi có nên ra nước ngoài không? Nhưng đến Anh quốc lại không được. Anh ta giàu có như thế, chúng tôi không thể trốn được anh ta..."
Trong lúc cô ta còn đang khổ não thì trước mắt Tô Niệm Tinh đã hiện ra hình ảnh...
Lý Gia Hào vừa mới xuất hiện kia ngôi trong một gian phòng bao sang trọng, chồng của Trương Mộng Yên - Thôi Diệu Đống được vệ sĩ đeo kính đen và mặc tây trang dẫn vào trong.
Anh ta thoạt nhìn nho nhã lịch sử, sau khi ngồi xuống lại vô cùng có chừng mực: “Gia Hào, đã lâu không gặp?”
Trong tay Lý Gia Hào cầm ly rượu vang, không hề lên tiếng, ngược lại dù bận nhưng vẫn ung dung quan sát ly rượu vang trong tay mình. "Gia Hào? Không ngờ sự nghiệp của anh lại phát triển đến vậy đấy. Lúc tôi ở Anh quốc cũng từng nghe nói về công ty của anh." Thôi Diệu Đống quan sát xung quanh, giống như đang hỏi han một người bạn cũ.
Lý Gia Hào đặt ly rượu vang trong tay xuống, cuối cùng cũng chịu nhìn thẳng vào đối phương: "Chắc hẳn anh cũng biết mối quan hệ giữa tôi với Trương Mộng Yên rồi chứ."
Vẻ mặt của Thôi Diêu Đống có hơi mất tự nhiên, giọng nói cũng trâm hơn một chút: "Cô ấy có bao nhiêu bản lĩnh thì tôi có thể không biết, dựa vào năng lực của cô ấy đến ngay cả nuôi sống con cái còn khó nữa là. Nhưng bây giờ cô ấy không chỉ có thể ở trong một ngôi nhà tốt như vậy mà còn có thể nuôi con khôn lớn. Không có sự giúp đỡ của anh thì cô ấy hoàn toàn không thể làm được.
Trên đời này có bữa trưa nào miễn phí sao?
Nhưng mấy năm nay tôi vẫn luôn ở Anh quốc, cũng nhờ có anh chăm sóc cho Mộng Yên. Chuyện trước đây cứ để nó trôi qua đi.
Tôi với Mộng Yên đã quyết định sẽ kết hôn lại, đến khi ấy cũng sẽ mời anh tới uống rượu mừng."
Lời này lập tức chọc giận Lý Gia Hòa, ông ta trực tiếp vớ lấy ly rượu vang trên bàn rồi hắt tới, cái áo sơ mi trắng của Thôi Diệu Đống lập tức nhuộm đầy vết rượu vang, anh ta giận dữ đứng dậy.
"Anh muốn làm gì hả? Tốt xấu gì thì chúng ta cũng là bạn học cũ, tôi đã không để ý chuyện anh thừa cơ hội chen vào thì thôi mà anh vẫn còn muốn chiếm hữu Mộng Yên nữa sao? Anh làm anh em mà như vậy à?”
Vẻ mặt của Lý Gia Hào nặng nề, giơ năm ngón tay lên: "Cho anh năm trăm vạn để anh rời khỏi cô ấy ngay. Anh chắc hẳn cũng muốn quật khởi lắm đúng không? Không có tiền vốn thì làm sao mà đủ?"
Thôi Diêu Đống nhíu mày quan sát ông ta rồi lau vết rượu trên mặt: "Anh nói thật chứ?"
Lý Gia Hào chẳng nói gì cả mà nhìn chằm chằm vào anh ta.
Thôi Diêu Đống cũng không tức giận mà giơ hai ngón tay lên: "Hai nghìn vạn, không thể thiếu một xu."
Lý Gia Hào trừng to mắt với vẻ giận dữ, ông ta đúng là có tiền thật đấy nhưng tiên cũng không phải lá cây, dựa vào cái gì mà ông ta phải cho tình địch nhiều tiên như vậy chứ.
Đột nhiên Thôi Diêu Đống thay đổi tư thế ngồi, móc một điếu thuốc từ trong túi áo ra, sau khi châm lên lại rít liền vài hơi, cuối cùng nhả ra một vòng khói thuốc: "Vợ tôi để cho anh chơi miễn phí mười mấy năm rồi, số tiền này cứ coi như là tiền bồi thường mà anh cho tôi đi."
Lý Gia Hào nhìn chằm chằm vào anh ta rồi đột nhiên híp mắt lại: "Anh biết Tiểu Mỹ là người của tôi?"
Tiểu Mỹ chính là cô bạn gái ở Anh quốc của Thôi Diêu Đống.
Vẻ mặt của Thôi Diêu Đống lại vô tội: 'Làm sao có khả năng chứ? Trước đây tôi hoàn toàn không quen biết cô ta."
Tuy rằng anh ta đang phủ nhận lời nói của mình nhưng Lý Gia Hào lăn lộn nhiều năm trên thương trường rồi, làm sao có thể không nhìn ra được người này đã sớm biết Tiểu Mỹ là do ông ta phái tới.
Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận