Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 882: Tại Sao Lời Tiên Đoán Của Em Lại Chi Tiết Được Như Vậy

Chương 882: Tại Sao Lời Tiên Đoán Của Em Lại Chi Tiết Được Như VậyChương 882: Tại Sao Lời Tiên Đoán Của Em Lại Chi Tiết Được Như Vậy
Giám sát Lương trong lúc bận trăm công nghìn việc vẫn làm bữa sáng cho Tô Niệm Tinh, gân đây anh bận quá nên hoàn toàn không có thời gian xem tivi, chỉ có thể đợi đến ngày hôm sau đọc báo mới biết Tô Niệm Tinh đã cho ra ba lời tiên đoán như vậy.
Anh có hơi ngạc nhiên: "Tại sao lời tiên đoán của em lại chi tiết được như vậy?"
Tô Niệm Tinh cười giảo hoạt: "Đương nhiên là để được điểm cao hơn rồi. Nói càng chỉ tiết thì điểm càng cao, anh không nhìn thấy một lời tiên đoán cuối cùng của em được tận ba trăm điểm hay sao?"
Giám sát Lương nhìn cô với vẻ ngạc nhiên, sau đó lại bị cô chọc cười: "Em tự tin như vậy là đúng đấy, anh cảm thấy em chính là người lợi hại nhất trong số họ."
Tô Niệm Tinh được anh khen mà lòng vui như hoa nở. ...
Đường phố sáng sớm gần như không có người, chị Vân đẩy xe rác đang đi dọc ven đường phố dọn dẹp rác thải, từ năm giờ sáng là chị ta đã phải qua đây thu rác, thẳng đến bảy giờ mới kết thúc.
Chị ta đổ rác vào trong xe rác, bên trong có thùng các tông, các sản phẩm làm bằng sắt và nhiều thứ khác, cái nào có thể thu về thì chị ta đều sẽ ném hết vào trong cái túi đằng trước. Mấy thứ đó chính là khoản thu nhập thêm của chị ta.
Tuy rằng nói dọn rác rất mệt và rất bẩn, còn phải dậy sớm nhưng thu nhập cũng rất khả quan, lại có thêm thu nhập ngoài, đủ để nuôi sống ba đứa con của chị ta. Tuy rằng cuộc sống vẫn còn túng thiếu lắm nhưng đợi con cái lớn cả rồi thì áp lực trên người chị ta cũng có thể giảm nhẹ đi đôi chút.
Chị ta vừa định đổ một thùng rác vào trong xe rác thì lại phát hiện ra thùng rác này rất nặng, nặng đến mức chị ta cần phải dùng đến sức chín trâu hai hổ mới có thể miễn cưỡng khiêng lên được.
Chị ta nhíu mày, mở thùng rác ra thì lại phát hiện bên trong ngoại trừ rác thải thì còn có một cái túi hành lý nữa.
Nhìn thấy vẻ ngoài của cái túi hành lý này vẫn còn hoàn chỉnh, vừa vặn Đại An lên trung học cũng cần một cái túi hành lý.
Cái túi vẫn còn mới khoảng sáu phần, chắc hẳn có thể tiếp tục sử dụng được. Trên gương mặt chị ta lộ ra vẻ mừng rỡ, đang định kéo cái túi hành lý ra ngoài thì lại phát hiện nó rất nặng, nặng đến mức chị ta gần như suýt chút nữa không ôm nổi nó.
Chị ta buông tay rồi mở khóa kéo ra, trong lúc vô tình lại phát hiện ra bên trong có những xấp tiền mặt chồng chất lên nhau.
Chị Vân hít ngược một ngụm khí lạnh, nhiều tiền quái
Có khoản tiền này rồi thì chị ta có thể cho ba đứa con được ăn ngon, mặc đẹp. Bọn họ cũng không cần phải chen chúc trong căn nhà lồng nhỏ như thế nữa mà có thể thuê một căn nhà với ba phòng ngủ và hai phòng riêng, mỗi người đều sẽ có một gian phòng của mình, còn có thể mua bàn học mà không cần phải chen chúc làm bài tập với nhau.
Buổi tối đi vệ sinh đêm cũng không cần lo lắng sẽ giẫm trúng ai, càng không cần phải ăn bữa nay lo bữa mai và không giao được học phí nữa.
Suy nghĩ tham lam này ngay lập tức sinh ra, hơn nữa còn nhanh chóng bành trướng và rộng lớn, hai tay chị Vân như run lên, chị ta liếc mắt nhìn xung quanh với vẻ cảnh giác, sau khi xác định không có người, chị ta mới hành động nhanh nhẹn, ném túi hành lý vào trong thùng rác rồi đổ số rác còn thừa lên trên để che cái túi đi.
Làm xong tất cả những chuyện này, chị ta cũng không quan tâm số thùng rác còn thừa nữa mà trực tiếp đẩy xe rác chạy về nhà.
Tô Niệm Tinh đang chạy bộ buổi sáng, cách từ xa đã nhìn thấy chị Vân, cô giơ tay chào hỏi chị ta: "Chị Vân! Chào buổi sáng nhé!"
Đáng tiếc là trong đầu chị Vân chỉ toàn nghĩ đến tiền nên không để ý thấy có người đang chào mình.
Thấy đối phương vội vội vàng vàng nên Tô Niệm Tinh cũng không để ý mà quay người tiếp tục chạy bộ. ...
"Ế? Hôm nay đã xảy ra chuyện gì thế nhỉ? Sao chị Vân vẫn chưa tới?" Bà A Hương đi từ sau bếp ra: "Thùng rác trong bếp đã đầy ngập rồi kìa."
Tô Niệm Tinh thò đầu nhìn ra bên ngoài: "Vẫn chưa tới, buổi sáng cháu có nhìn thấy chị ấy, nhưng có khả năng là có việc nên đến muộn đấy ạ, chúng ta tự mang ra trạm rác đi nhỉ?"
Cô với Hứa Bát San cùng nhau hợp lực nhưng thùng rác nhà bếp không có lắp bánh xe, chỉ dựa vào hai người họ khiêng lên mới đi được vài bước đã phải dừng lại rồi, thật sự quá nặng mà, hơn nữa chỉ cần bất cẩn một cái là nước sốt đồ ăn thừa sẽ dây lên người mình ngay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận