Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 438: Không Sợ Bị Vả Mặt À?

Chương 438: Không Sợ Bị Vả Mặt À?Chương 438: Không Sợ Bị Vả Mặt À?
Cảnh sát giao thông đã làm ghi chép cho anh trai của cô ta sau khi anh ta tỉnh lại, dùng đủ các loại kiểu xe khác nhau để cho anh ta chỉ điểm nhưng cũng không biết đã xảy ra vấn đề gì mà hai người lại trao đổi không suôn sẻ.
Ví dụ như viên cảnh sát giao thông hỏi anh ta chiếc xe đâm mình có màu gì, chớp mắt một cái là màu trắng, chớp mắt hai cái là màu đen, chớp mắt ba cái là màu lam...
Nhưng anh trai hoàn toàn không chớp mắt, thế này thì còn bói kiểu gì nữa?
Ngoại trừ vậy ra, còn có loại hình xe, biển số xe, anh trai cũng không hề chớp mắt.
Trừ việc biết người gây ra tai nạn là đàn ông ra thì gần như viên cảnh sát giao thông tay trắng trở về.
Ngay cả bản thân bọn họ còn không biết vì đại sư này tính bói kiểu gì đây?
Không sợ bị vả mặt à?
Tô Niệm Tinh lại không hề để ý đến Lý Minh Trân, cô cầm ngón tay cái của Lý Minh An và nhìn video.
Đây là một video khiến Adrenalin của người ta tăng vọt.
Lý Minh An lái một chiếc xe hơi màu đen, phía sau anh ta là một chiếc xe hơi màu trắng.
Chiếc xe hơi màu trắng đằng sau muốn vượt lên nhưng lại bị một chiếc xe Jeep màu đen ở bên cạnh cố tình chặn đường, cuối cùng thì đâm vào xe của anh ta. Sau khi Lý Minh An bị đâm, hai chiếc xe đồng thời bỏ trốn.
Cả chiếc xe Jeep màu đen và chiếc xe màu trắng đều phải chịu trách nhiệm cho sự cố lần này nhưng khi xác nhận sự cố lại chỉ có một chiếc xe đâm trúng anh ta, cho nên viên cảnh sát giao thông hoàn toàn không hỏi được trọng điểm.
Tô Niệm Tinh xem video hết lần này đến lần khác, nhìn thấy biển số xe của hai chiếc xe xong mới buông tay ra.
Bà A Cam đang định hỏi cô kết quả bói toán thì giám sát Lương dẫn viên cảnh sát giao thông đi vào: "Cô cũng nói cả kết quả quẻ tượng cho cảnh sát giao thông được không? Để anh ta tham gia vào cùng."
Tô Niệm Tinh gật đầu rồi kể lại hoàn chỉnh tình hình ở hiện trường xảy ra tai nạn giao thông lại một lần, cuối cùng chỉ mập mờ nói ra số đuôi của hai chiếc xe: "Một chiếc đuôi số 65, một chiếc đuôi số 92"
Cảnh sát giao thông đại khái chưa từng nhìn thấy thần toán bói toán bao giờ, khi nghe thấy cô bói ra được nhiều như vậy, anh ta theo bản năng nhìn về phía Lý Minh An.
Lý Minh An chỉ nhớ được chuyện vụ tai nạn giao thông xảy ra chứ hoàn toàn không chú ý đến biển số xe, sau khi tai nạn xảy ra, anh ta rơi vào hôn mê nên càng không có khả năng nhớ được biển số xe.
Nhưng anh ta lại chớp mắt với nội dung mà Tô Niệm Tinh đã bói ra trước đó, ý là đúng rồi.
Có thế nào viên cảnh sát giao thông cũng không ngờ được lại có hai chiếc xe, đối với số đuôi xe mà Tô Niệm Tinh nói, anh ta cũng bán tín bán nghi, nhưng ôm theo tâm thái có bệnh thì vái tứ phương nên anh ta vẫn ghi lại quẻ tượng của cô. Sau khi xem bói xong, tiếp theo đấy chính là chuyện của gia đình bệnh nhân và cảnh sát giao thông, Tô Niệm Tinh ở lại nơi này cũng không giúp được gì nên cùng giám sát Lương ra khỏi bệnh viện.
Trên đường trở về, cô hỏi giám sát Lương: "Có thăm dò ra kết quả gì không?”
Giám sát Lương kể lại hai năm rõ mười: "Cái đoạn bọn họ xảy ra tai nạn giao thông không có camera, ngược lại, một đoạn đằng trước có camera nhưng khi cảnh xa chuyện lại đang ở giờ cao điểm, xe cộ qua lại rất nhiều, có điều, có quẻ tượng của cô rồi, chắc hẳn bọn họ có thể điều tra ra thôi."
Tô Niệm Tinh thở phào một hơi nhẹ nhõm, tuy rằng lúc này đã có camera nhưng cũng không phải toàn bộ đoạn đường đều có lắp đặt camera giám sát. Một là vì phía bên Hương Giang này phát triển vẫn chưa nhanh bằng ba mươi năm sau, hai là bản thân camera rất đắt, đội cảnh sát không thể lắp nổi.
Tô Niệm Tinh cho rằng vụ tai nạn giao thông này có thế nào cũng phải một tháng mới có thể kết án, nhưng trên thực tế, hiệu suất làm việc của đội cảnh sát Hương Giang vẫn cao hơn tưởng tượng của cô rất nhiều.
Cảnh sát giao thông nhanh chóng điều tra ra được hai chiếc xe gây tai nạn, cộng thêm Lý Minh An chỉ không thể mở miệng chứ anh ta vẫn chưa chết, cho nên có thể chỉ điểm loại hình xe ngay tại trận, cuối cùng cũng tìm được hai người gây tai nạn.
Thông qua thẩm vấn suốt cả đêm, hai người kia cũng nhận tội, tiếp theo đấy chính là lên tòa bồi thường.
Cuối cùng thì bà A Cam và bác A Cam cũng có thể thở phào một hơi nhẹ nhõm, hai vợ chồng già đã lớn tuổi rồi, sức khỏe không chịu được, không thể ở bệnh viện để chăm sóc con trai mãi nên đành mời một điều dưỡng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận