Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 946: Có Phải Vật Liệu Dùng Không Tốt Không

Chương 946: Có Phải Vật Liệu Dùng Không Tốt KhôngChương 946: Có Phải Vật Liệu Dùng Không Tốt Không
Hình ảnh lóe lên, em trai và em dâu của Hà Trí Vĩ ầm ï đòi ly hôn, em dâu tìm tới tận cửa nói cho Hà Trí Vĩ biết một chuyện, hóa ra lúc chú trang trí nhà cửa cho gia đình bọn họ đã dùng vật chất có tính phóng xạ trong phòng của trẻ con, cho nên Đào Tử mới mắc bệnh máu trắng.
Chính ánh mắt chột dạ của đứa em trai đã chứng minh tất cả.
Tô Niệm Tinh vội vàng buông tay ra, không tiếp tục xem cảnh đánh nhau hỗn loạn kia nữa.
Hai mắt cô nhìn chằm chằm vào Hà Trí Vĩ: "Nhà của anh là do em trai anh trang trí có phải không?”
Mọi người đều sững sờ, sao đột nhiên lại hỏi một câu chẳng liên quan gì như thế?
Chú Minh và chú An đang đọc sách không biết cũng đã sáp tới từ bao giờ, sau khi nghe thấy Tô Niệm Tinh hỏi câu này, chú Minh cũng có một chút hiểu về công trình mới hỏi: "Có phải vật liệu dùng không tốt không? Cho nên đứa nhỏ mới bị bệnh?"
Hà Trí Vĩ hơi sững sờ: "Thật sao? Trang trí nhà cửa còn có thể khiến người bị bệnh nữa sao?”
Hương Giang những năm chín mươi vẫn chưa phát triển bằng sau này, khái niệm đối với bảo vệ môi trường vẫn còn khá mơ hồ.
Người phụ nữ quên cả khóc, sắc mặt cô ta nhợt nhạt, nhìn chằm chằm vào Tô Niệm Tinh: "Đại sư, có phải dùng sai vật liệu sẽ dẫn đến mắc bệnh máu trắng không?”
Tô Niệm Tinh gật đầu: "Phải đấy, đặc biệt là sơn, sơn có mùi nồng hàm chứa rất nhiều Formaldehyde."
Hà Trí Vĩ đập bàn một cái: "Chắc chắn A Khôn bị người lừa rồi, chúng tôi phải đi tố cáo cái xưởng đó, sao có thể sản xuất ra loại sơn kém chất lượng như vậy được chứ?”
Tô Niệm Tinh thấy anh ta vẫn còn tin tưởng em trai mình mà thở dài một tiếng: "Em trai anh biết đấy. Anh ta toàn dùng sơn tốt cho những gia đình khác chính là vì sợ bị kiện lên tòa, nhưng các anh thì các, các anh rất tin tưởng anh ta. Nếu như Đào Tử mất rồi, anh ta cũng có thể thừa kế tài sản của các anh."
Hà Trí Vĩ và vợ không dám tin vào lời này nhưng đại sư không có lý do gì để lừa bọn họ hết, đặc biệt là đại sư vừa mới đoán đúng chuyện nhà của bọn họ do chính em trai anh ta trang trí sửa sang.
Hà Trĩ Vĩ hít một hơi thân sâu, vừa định tông ra khỏi cửa đi tìm đứa em trai tính sổ thì Tô Niệm Tinh lại dùng một câu kiềm chân anh ta lại.
"Tủy của em trai anh hợp với của con trai anhIl"
Câu này vừa thốt ra là người phụ nữ đã lập tức phủ nhận: "Không thể nào, trước đó cậu ta có đến bệnh viện kiểm tra rồi, rõ ràng không hợp mà."
"Cậu ta đánh tráo kết quả đấy, kết quả xét nghiệm hôm đó do cậu ta đi lấy mà, các người quên rồi sao?" Tô Niệm Tinh nhắc nhở hai người.
Hà Trí Vĩ và vợ đưa mắt nhìn nhau rồi mới chợt nhớ ra: "Đúng! Hôm đó đúng là cậu ta đi đến bệnh viện lấy kết quả."
Hà Trí Vĩ siết chặt nắm tay: "Tôi đi kêu cậu ta hiến tủy, nếu cậu ta không hiến thì tôi sẽ kiện cậu ta, cho cậu ta ngồi tù!"
Một nhà ba người nhanh chóng rời khỏi quán ăn, các hàng xóm láng giềng lập tức xôn xao. "Cái loại chú gì thế không biết? Đi hại cả cháu ruột của mình."
"Bị điên đấy! Loại người này đáng bị thiên lôi đánh!"
"Nhất định phải kiện cáo cho cậu ta ngồi tùi"
"Kiện cho cậu ta ngồi tù? Rồi ai sẽ hiến tủy cho con trai của anh ta? Chắc chắn phải để anh ta hiến tủy trước đã rồi mới tính sau."
"Anh ta nên hiến tủy đi chứ còn gì nữa, ai kêu anh ta lại xấu xa như vậy, người nhà mình đi hại chính người nhà mình. Loại người này đúng là vô sỉ nhất, chỉ biết nội đấu khiến cho gia đình mâu thuẫn."
Sau khi các hàng xóm trút giận xong, chị Vân không biết từ khi nào đã sáp đến trước mặt Tô Niệm Tinh: "Đại sư, cô có thể bói ra được tủy phù hợp sao?"
Tô Niệm Tinh lắc đầu: "Không được! Vừa rồi chỉ là trùng hợp, người kia vừa vặn là chú của cậu bé mà thôi, nhưng loại xác suất này rất khó nói, đừng quá mê tín vào tôi!"
Chị Vân chợt hiểu ra: "Thế đã là tốt lắm rồi, vậy mà lại có thể bói ra được nhiều như thế"...
Hơn chín giờ tối, khách hàng trong quán ăn lần lượt giảm đi, các hàng xóm cũng ai về nhà nấy.
Chú Minh và chú An gấp sách lại với vẻ luyến tiếc: "Tôi có thể mang về nhà đọc được không?”
"Không được ạ.' Tô Niệm Tinh lắc đầu từ chối.
Cô vẫn phải đọc lần hai cho nên phải mang sách về nhà.
Tiên các hàng xóm đi rồi, cô bắt đầu kiểm kê sổ sách ngày hôm nay, đúng lúc này, có một chàng trai trẻ đi vào trong quán.
Bạn cần đăng nhập để bình luận