Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 473: Nhờ Giúp

Chương 473: Nhờ GiúpChương 473: Nhờ Giúp
Tạo hình của Tô Niệm Tinh đều là do bản thân cô tự phối, cũng tốn của cô không ít tiền bạc, nhưng số tiền này tiêu rất đáng giá, nhìn xem, bây giờ cô đã có cái danh là thần toán đẹp nhất rồi đấy.
Sau khi chia sẻ xong mới bắt đầu xem bói.
Cô xem bói thật sự rất linh, hơn nữa hình như còn có đọc tâm thuật, luôn có thể bói ra được người và chuyện mà bạn khao khát nhất trong lòng khiến khán giả xem mà phải hô lên quá đã.
Danh tiếng của Tô Niệm Tinh dường như chỉ trong một đêm đã nổi như cồn.
Bản lĩnh bói toán của cô rất thần kỳ, ngũ quan tinh thế và cách ăn mặc thời thượng đã trở thành vị khách thường xuyên trên các tờ báo lớn, thậm chí đến ngay cả tạp chí thời trang cũng tới mời cô chụp ảnh tạp chí, những tạp chí loại hình huyền học đều tới tìm cô làm phỏng vấn.
Bởi vì cô quá bận ghi hình cho chương trình nên đã rất lâu rồi không còn quản quán ăn nữa.
Các hàng xóm cảm thấy tự hào đồng thời cũng cảm thấy quá quạnh quẽ, không còn niềm vui gì nữa.
A Trân lại càng bận đến mức quay vòng vòng.
Danh khí của Tô Niệm Tinh càng lớn thì thực khách tới quán ăn sẽ càng đông, có người là tới để ăn cơm mà cũng có người tới để đăng ký xem bói.
Danh sách này đã xếp đến tận nửa năm sau luôn rồi.
Vì Tô Niệm Tinh thường xuyên không có mặt ở quán ăn nên quẻ tượng cấp bách chỉ đành phải tạm dừng: "Cứ dựa theo tốc độ này thì tôi rất nghi ngờ nửa năm sau có thể bói hết cho khách được hay không?"
"Đợi chị chủ ghi hình xong toàn bộ chương trình một lượt là phỏng chừng sẽ vê quán thôi, không cần gấp." A Hỉ đúng lúc an ủi cô ta.
A Trân vẫn luôn bận rộn cho đến tận ba giờ chiều, tầm này là giờ trà chiều nên mới có chút thời gian rảnh rỗi.
Cô ta chống cằm nhìn với vẻ mặt ngưỡng mộ: "Làm minh tinh thật sự kiếm được nhiều tiên đấy. Chị chủ ghi hình chương trình tạp kỹ đầu tiên hết một tuần mới được có một vạn. Còn chương trình gân đây chỉ quay có hai ngày đã tăng lên đến mười vạn.
Chẳng trách có nhiều minh tinh muốn nổi tiếng như thế. Tôi sợ sau này chị chủ làm minh tinh rồi sẽ không quan tâm quán ăn này nữa."
Nếu là cô ta thì cô ta chắc chắn sẽ chọn làm minh tinh, không chỉ bởi có thể kiếm được tiền mà còn có thể câu trai trẻ, thật tốt bao nhiêu.
A Hỉ có hơi nghi ngờ định lực của chị chủ quán, dù sao thì chủ quán cũng chỉ một lòng muốn trở thành người giàu có mà thôi.
Chỉ có bà A Hương là cảm thấy bọn họ nghĩ nhiều: "Chương trình tạp kỹ có thể kiếm được nhiều tiền đến đâu thì cũng chỉ là tạm thời thôi, con bé lên chương trình cốt là để gia tăng danh khí của mình chứ không phải để làm minh tỉnh.
Quán ăn với xem bói có thể không ngừng giúp nó kiếm tiền thì sẽ không có chuyện nó không quan tâm. Mấy đứa cứ việc yên tâm cả đi."
Cuối cùng thì hai người cũng thở phào nhẹ nhõm....
Tô Niệm Tinh ghi hình xong tiết mục đã là bảy giờ tối, tan làm sớm như vậy nên cô muốn về quán ăn để thả lỏng một chút và nói chuyện với các hàng xóm láng giềng, nhưng không ngờ vừa mới bước ra khỏi sảnh quay phim đã bị đạo diễn chặn lại, muốn mời cô đi ăn cơm.
Cả hai kiếp này, Tô Niệm Tinh đều đã từng nghe qua trong giới giải trí có rất nhiều quy tắc ngầm, cô chỉ muốn nhờ vào chương trình này để nổi danh chứ không muốn bị cuốn vào tai tiếng, vừa định tìm một lý do để từ chối đối phương nhưng không ngờ đạo diễn dường như đã nhìn ra sự do dự của cô, vì thế bảo: "Thật ra tôi có một yêu cầu quá đáng thế này, anh cả tôi gặp phải rắc rối, muốn nhờ cô giúp bói cho một quẻ, đương nhiên tôi sẽ không để cô giúp miễn phí đâu."
Anh ta móc một phong bì từ trong túi áo ra, bên trong để tiền mặt.
Tô Niệm Tinh giật mình, hóa ra là có chuyện muốn nhờ à, vậy không phải là muốn kéo cô xuống nước rồi.
Cô nhận lấy phong bì rồi gật đầu: "Không thành vấn đề."
Đạo diễn gọi một cuộc điện thoại cho anh cả của mình trước sau đó mới lái xe đưa Tô Niệm Tinh đến nhà hàng.
Trên đường đi, anh ta tỏ ra có hơi nghi ngờ: "Trước đây anh cả tôi là một họa sĩ vô cùng nổi tiếng. Mười năm trước, bạn gái của anh ấy đã qua đời, từ đó anh ấy bắt đầu trên nên rất khác lạ, cứ hở tí là lại trốn đi khóc, có đôi khi còn phát điên đập đồ đạc nữa, thi thoảng nhàn rỗi cũng sẽ vẽ tranh. Nhưng sau khi vẽ xong, anh ấy luôn cảm thấy không hài lòng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận