Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 140: Người Mà Bà Đợi Tới Rồi Kìa

Chương 140: Người Mà Bà Đợi Tới Rồi KìaChương 140: Người Mà Bà Đợi Tới Rồi Kìa
Người phụ nữ thấy cô không từ chối, trên mặt cũng mang theo vài phần ý cười: "Được, tôi nhất định sẽ nói với bà ấy. Bà ấy thường xuyên kêu tôi đến nhà bà ấy lấy quần áo cũ mà bà ấy từng mặc nên chúng tôi vẫn luôn duy trì liên lạc."
Bước ra khỏi tòa án, bốn vị phụ huynh muốn mời Tô Niệm Tinh đi ăn cơm để bày tỏ lòng biết ơn.
Tô Niệm Tinh lại cảm ơn và từ chối, tuy rằng Trương Hồng Thắng đã bị phán ngồi tù nhưng lũ trẻ quả thật đã bị tổn thương, bọn họ vẫn phải trở về để lo thủ tục chuyển trường cho con nữa.
Cô thật sự không tiện quấy rối tiết tấu của bọn họ: "Nếu thật sự muốn cảm ơn vậy có cơ hội thì giới thiệu khách hàng cho tôi nhé."
Bốn phụ huynh vội vàng gật đầu: "Tất nhiên rồi."
Chớp mắt cái đã qua mấy ngày, hôm nay Tô Niệm Tinh tan làm, ăn xong cơm đã đến đường Paterson ngay.
Trước quầy hàng của bà A Hương có một vị khách, trông thấy cô tới, bà ta lập tức nói với vị khách trước mặt: "Người mà bà đợi tới rồi kìa."
Tô Niệm Tinh nhìn vị khách đó, đối phương cũng đang nhìn cô: "Cô chính là vị thân toán xem bói rất chuẩn đó phải không?"
Tô Niệm Tinh sững sờ một lúc rồi mới phản ứng lại được vị khách này chính là người mà phụ huynh giới thiệu cho cô, cô gật đầu: "Vâng, là tôi."
Chính là tự tin như vậy đấy, lúc này mà khiêm tốn ngược lại sẽ khiến đối phương nghi ngờ thực lực của cô. Vị khách thở phào một hơi nhẹ nhõm, bà ta vuốt mái tóc dài, ngón tay ưa nhìn lại sáng bóng lấp lánh, dung nhan tinh xảo lại càng khiến quây hàng xem quẻ đơn sơ này của cô có một loại cảm giác không xứng tí nào.
Người phụ nữ này chỉ cần liếc mắt nhìn một cái cũng biết là phú bà có gia cảnh không tâm thường, chỉ là không biết tại sao bà ta lại đi làm bạn với một bà mẹ bán rau ở chợ.
Không phải nói phân biệt giai cấp ở Hương Giang rõ ràng, giữ người giàu và người nghèo có cái rãnh hay sao?
Người phụ nữ dùng khăn tay chùi sạch cái ghế gấp rồi mới cẩn thận ngồi xuống, nhỏ giọng nói về tình cảnh của mình.
"Tôi tên là Thẩm Huệ Tây, A Thu từng làm quản lý gia đình ở nhà tôi vài năm, tính cách của cô ấy thoải mái cũng rất cởi mở, sau khi từ chức, một năm này vẫn luôn duy trì liên lạc. Con người của cô ấy rất thuần phác, nói chuyện cũng thực tế, cô ấy nói cô xem quẻ linh vậy chắc chắn là linh."
Tô Niệm Tinh chỉ nở nụ cười mà không nói gì cả, chỉ ra hiệu cho đối phương viết chữ.
Thẩm Huệ Tây cầm bút viết một chữ, chữ này rất nắn nót, vừa nhìn đã biết là thường xuyên luyện tập.
Tô Niệm Tinh lại xem chỉ tay cho bà ta, lần này video giống như cưỡi ngựa xem hoa, một giây có thể lóe lên ba, bốn hình ảnh, cô cần phải hoàn toàn tĩnh tâm mới có thể nhìn thấy rõ nội dung.
Người tới xem quẻ này mang theo tâm sự rất nặng nề, nghĩ ngợi rất nhiều, chuyện mà bản thân nghĩ rất nhiều nhưng đa số đều vây quanh mấy chuyện vụn vặt trong gia đình.
Mới đầu là hình ảnh bà ta sinh con, đứa trẻ cũng coi như thân thiết với bà ta, nhưng đợi sau khi đứa con lớn đến mười lăm tuổi lại trở nên xa cách bà ta.
Ban đầu, bà ta chỉ cho rằng con trai đã trưởng thành rồi, không còn ỷ lại vào mẹ nữa, nhưng sự mất kiên nhẫn của đối phương và vẻ coi thường bà ta rất trắng trợn trong lời nói của cậu ta đã khiến bà ta rất tổn thương.
Tô Niệm Tinh cũng có thể hiểu được, bất cứ ai nghe được mấy lời kỳ thị như kiểu "mẹ chỉ biết ở nhà ăn bám thôi”;mmẹ là phụ nữ, cứ giao lại công ty cho cha là được rồi,' cho dù đó có là con trai ruột của mình thì cũng khó tránh khỏi rất khó chịu.
Thẩm Huệ Tây cảm thấy có khả năng là con trai trời sinh đồng cảm với cha, khiến cho cậu ta coi thường sự đánh đổi của bà ta dành cho gia đình cho nên bà ta muốn đẻ đứa thứ hai, tốt nhất là con gái, áo bông nhỏ chắc chắn sẽ thân thiết hơn.
Nhưng bà ta cố gắng rất lâu rồi, cũng đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, cơ thể không có vấn đề vậy chính là duyên phận không tới, không thể mang thai được.
Tô Niệm Tinh nhìn bà ta với vẻ nghi ngờ: "Bà có thể thử làm thụ tinh ống nghiệm."
Năm 1986. thụ tinh ống nghiệm đã ra đời, bây giờ làm thụ tỉnh ống nghiệm rất đắt nhưng trên người đối phương toàn là hàng hiệu, chắc hẳn không thiếu tiên đâu, muốn một đứa con vẫn rất dễ dàng.
Khóe miệng Thẩm Huệ Tây lộ ra vẻ chua xót: "Tôi cũng đã thử rồi đấy chứ, nhưng cả bốn phôi thai đều không thành công."
Bạn cần đăng nhập để bình luận