Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 308: Thầy Trần

Chương 308: Thầy TrầnChương 308: Thầy Trần
Giám sát Lương bổ sung: "Trước đây người này chưa từng tới đây ăn, bằng không, đối phương sẽ không đợi cho đến tận bây giờ mới trộm. Các cậu nghĩ mà xem, trong ba hôm này, có những vị khách nào tới quán ăn cơm mà lại là khách gân đây mới xuất hiện không?”
Đôi mắt của A HỈ hơi sáng lên: "Chính là ông cụ kia đó." Nói xong, đến chính bản thân anh ta cũng cảm thấy suy đoán này không hợp lý: "Nhưng ông cụ kia thoạt nhìn rất có văn hóa, không giống ăn trộm đâu."
Tô Niệm Tinh nghĩ lại bộ dáng của ông cụ kia: "Quả thật trông không giống cho lắm."
Giám sát Lương liếc mắt nhìn xung quanh: "Tôi kiến nghị các cô lắp một cái camera."
Tô Niệm Tinh xoa mi tâm, lắp một cái camera phải mất hơn một vạn lận thì phải?
Đến ngay cả điện thoại mà cô còn không nỡ lắp thì làm sao nỡ bỏ tiền ra lắp camera được chứ?
Tiên giám sát Lương đi rồi, Tô Niệm Tinh nhắc nhở A Hỉ và A Trân: "Chúng ta cứ làm theo lời giám sát Lương trước đi, để ý kỹ mấy vị khách thường xuyên tới trong ba ngày này xem sao."
A Hỉ và A Trân gật đầu.
Lại đến một ngày khác, khách khứa vẫn đông đúc như vậy, hôm nay đã định trước sẽ khác với ngày thường, A Hỉ và A Trân căng thẳng thần kinh vô cùng, bất cứ một người nào bị trộm mất ba thứ trong ba ngày này đều không có cách nào bình tĩnh được hết. Lúc Tô Niệm Tinh đặt cháo và một xửng tiểu long bao lên bàn, chị Connie của DSE qua đây đặt trà sữa cho buổi trưa, trông thấy ông cụ kia, cô ta sững sờ mất vài giây: "Này? Đây không phải là thây Trần sao? Sao thầy lại ở đây vậy?"
Ông cụ trông thấy chị Connie cũng nhìn cô ta rất lâu với vẻ nghi ngờ.
Chị Connie thấy đối phương không nhận ra mình bèn vội vàng ngồi xuống đối diện với ông ta: "Tôi là Đồng Văn Thục, trước đây từng làm giáo viên ở trường cấp ba Hưng Trí, thầy là giáo viên cao cấp, tôi còn từng tới nghe thầy nữa đấy?"
Thầy Trần chợt hiểu ra: "Hình như cô nghỉ việc rồi thì phải?"
Chị Connie gật đầu: "Vâng, tôi đến DSE làm giáo viên phụ đạo, có phải thây đã nghỉ hưu rồi không?"
Thầy Trần gật đầu: "Ừm, nghỉ hưu rồi, tôi đọc được trên báo nói tiểu long bao của quán này là một trong thập đại mỹ thực ở Hương Giang nên qua đây xếp hàng."
Chị Connie nhíu mày nghĩ rất lâu: "Tôi nhớ hình như nhà thầy ở mãi Thâm Thủy Phụ cơ mà? Thầy đi xa như vậy chỉ để qua đây ăn sáng?"
Thầy Trân không hề cảm thấy hành vi này của mình rất hoang đường một chút nào cả: "Nghỉ hưu rồi không có việc gì để làm nên ra ngoài đi dạo thôi."
Chị Connie gật đầu, nói chuyện phiếm với ông ta vài câu, lại đặt trà sữa rồi mới rời khỏi quán ăn.
Có thế nào Tô Niệm Tinh cũng không ngờ được ông cụ này lại chính là một vị giáo viên, chẳng trách thoạt nhìn lại nhã nhặn lịch sự, bộ dáng rất điêm tĩnh như vậy.
A Hỉ lén lại gân A Trân: "Tôi đã bảo rồi mà, chắc chắn không phải là ông ấy đâu, đây chính là giáo viên làm sao có thể ăn trộm đồ được chứ”"
Giáo viên ở Hương Giang thuộc quần thể thu nhập cao, địa vị xã hội không thấp, đặc biệt người này còn từng là một giáo viên cao cấp, lương hưu cũng khá khả quan, trong tay không có khả năng thiếu tiền cho lắm, thế nên ông cụ tội gì phải đi ăn trộm để tự làm mất mặt mình chứ.
A Trân cũng tán đồng với phán đoán của A Hỉ: "Trông chừng mấy người khác đi vậy, tôi không tin không lắp camera mà không thể bắt được ăn trộm."
Cả một buổi sáng, đám người Tô Niệm Tinh đều nhìn chằm chằm vào quầy thu ngân, trước đó trên quầy thu ngân đặt rất nhiều đồ, nhưng bây giờ chỉ còn lại vài thứ bắt mắt, ví dụ như: mèo chiêu tài, lọ đựng tăm, máy tính tiền và rượu.
Một nhóm khách tới rôi một nhóm khách đi, từ đầu đến cuối đồ trên quây thu ngân đều không thiếu cái nào.
Mới đầu, A Hỉ còn có thể quay đầu liếc mắt nhìn quây hàng vài lần, nhưng bận mãi, bận mãi, anh ta cũng không còn thời gian đâu để mà ngoái đầu nhìn lại nữa mà chuyên tâm tập trung lau dọn bàn ghế và bưng bê đồ ăn.
Ngay đúng lúc anh ta đang bận đến mức đầu óc quay cuồng thì đột nhiên trong quán vang lên tiếng nói giận dữ của chị chủ quán: "Đứng lại!"
Các thực khách còn lại trong quán đều nghển cổ tới nhìn sau đó hỏi nhau: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Thầy Trần nhìn mọi người với vẻ lo lắng, cơ thể căng cứng, đứng nguyên tại chỗ bất động.
Tô Niệm Tinh đi qua đó với vẻ mặt hơi khó hiểu: "Tại sao thầy lại làm như vậy?"
A Trân nhìn hai người rồi lại nhìn đồ trên quây hàng, con mèo chiêu tài không mất, lọ đựng tăm không mất, máy tính tiền lại càng không có khả năng mất hơn, ngược lại, rượu lại thiếu mất mấy chai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận