Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 1158: Bạn Trai Tôi Cũng Không Phải Là Giám Sát Bình Thường Đâu

Chương 1158: Bạn Trai Tôi Cũng Không Phải Là Giám Sát Bình Thường ĐâuChương 1158: Bạn Trai Tôi Cũng Không Phải Là Giám Sát Bình Thường Đâu
Nhưng mục đích của ông ta không phải giá tiền mà là quan sát cô: "Cô vẫn sẽ tiếp tục tăng thêm đầu tư sao? Có tiện tiết lộ không?”
Tô Niệm Tinh cũng không có gì mà không thể tiết lộ, cho dù cô có nói với ông ta ý tưởng nhưng trong tay bọn họ không có tiền thì cũng đành chịu thôi.
Cô nói lại chuyện mình dự định xây tòa nhà văn phòng ra: "Nhân viên trong xưởng quá nhiều, nếu để tất cả bọn họ cùng làm nguyên công việc ban đầu thì sớm muộn gì nhà xưởng cũng đóng cửa. Nếu tôi gạt ra hai phần ba đất xây tòa nhà văn phòng, có khả năng nhân thủ còn không đủ ấy chứ. Tôi còn phải tuyển thêm vài người nữa, đây cũng được tính là giải quyết vấn đề công việc cho các ông rồi còn gì."
Ngược lại thì tài khoản của cô không thành vấn đề, nhưng Trương An Khang vẫn rất ngạc nhiên: "Cô lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"
Ông ta nhướng mày nhìn giám sát Lương, vừa rồi người này còn nói tiền mà bọn họ mang theo không đủ cơ mà.
Tô Niệm Tinh khoác cánh tay của giám sát Lương, mỉm cười giới thiệu một cách trịnh trọng với ông ta: "Bạn trai tôi cũng không phải là giám sát bình thường đâu nhé, anh ấy chính là cháu ngoại của vua tàu thủy Tô Ngọc Bạch, tương lai chính là một trong những người thừa kế sản nghiệp của Tô thị.
Lần này ông ngoại anh ấy chỉ cho anh ấy ba nghìn vạn thôi, nếu anh ấy trở về nói với trưởng bối là tiền mà mình mang theo không đủ, vậy ông ngoại anh ấy sẽ còn cho thêm." Cho dù Trương An Khang có chưa trải sự đời đến thế nào thì cũng vẫn biết Tô Ngọc Bạch, có rất nhiều bến cảng ở nội địa có tàu thương mại của tàu thủy Tô thị.
Ông ta gật đầu với giám sát Lương: "Thất lễ rồi."
Sau đó ông ta cũng không còn nghi ngờ dự định của Tô Niệm Tinh nữa mà im lặng một lúc rất lâu: "Chuyện này hơi lớn, một mình tôi không thể quyết định được, đợi sau khi tôi trở về sẽ báo cáo lại với lãnh đạo."
Tô Niệm Tinh gật đầu với vẻ không thành vấn đề: "Không sao, tôi vẫn còn vài ngày nữa, các ông cứ suy nghĩ cẩn thận đi."
Một nhóm người bất tri bất giác đã đi được nửa tiếng, đại khái đang là mùa đông cho nên xung quanh gần như không có bao nhiêu nông dân mà thi thoảng chỉ có một, hai người đi đường.
Cách đó không xa có một người đàn ông hình như đang câu cá, có khả năng là vận khí không tốt nên ngã xuống hồ, từ sau khi bò lên khỏi hồ, anh ta cứ rụt cổ lại, bó bộ quân áo ướt nhẹp vội vàng chạy đi.
Cô đi xuống đầu đường sông, bên này có một con đường nhỏ xuống dốc, phỏng chừng là để tiện cho nông dân múc nước ở bên này mỗi khi phun thuốc trừ sâu cho ruộng đồng cho nên mới đào một bậc thang bằng đất. Lúc này cầu thang đất bị nước ngấm ướt, chắc là bị người đàn ông vừa rồi làm ướt đây.
Cô cẩn thận giẫm vào vị trí không bị ẩm rồi cúi người nhìn mặt sông, ít nhiều gì trên mặt nước cũng đã kết một tâng băng mỏng, lúc này đang dần tan rồi.
So với ba mươi năm sau thì nước sông ở chỗ này xanh hơn, bên dưới mọc đầy rêu xanh và bèo. Cũng không biết là cô nhìn quá nhập tâm hay là gần đây quá vất vả mà đột nhiên đầu óc thấy nhức nhối, cả người có cảm giác như thoát lực, cô nghiêng người một cái suýt chút nữa thì ngã xuống sông.
Giám sát Lương thấy cơ thể cô lảo đảo mà sợ hết hồn, vội đi vài ba bước xuống con đường nhỏ đỡ cô: "A Tinh? Em sao thế?"
Sắc mặt của Trương An Khang cũng thay đổi, ông ta đứng bên đê sốt ruột hỏi: "Sao vậy? Có phải bị cảm lạnh rồi không?”
Hôm nay gió hơi lớn, nhiệt độ thấp hơn ngày hôm qua, ông ta vội bảo: "Mau lên bờ đi, chúng ta về trước đã."
Tô Niệm Tinh ôm lồng ngực hoảng hốt của mình, loại cảm giác này rất quen thuộc, có hơi giống với cảm giác từ lần xem bói quá nhiêu đó, nhưng sáng hôm nay cô không xem bói cho bất kỳ một ai cả. Lẽ nào bàn tay vàng của cô đã xảy ra vấn đề rồi sao?
Trong lòng cô thấp thỏm vô cùng, lập tức gỡ găng tay xuống rồi bắt lấy tay của giám sát Lương, sau đó nhìn thấy hình ảnh video quen thuộc.
Không đúng!
Bàn tay vàng không có vấn đề, vậy tại sao cô lại vô lực như thế?
Cô đeo găng tay vào: "An Bác, em cứ cảm thấy hơi hoảng, để em ném lục hào kim tiền quẻ xem hôm nay có xảy ra chuyện không."
"Hay là vê khách sạn trước đã?" Giám sát Lương thấy sắc mặt cô trắng bệch mới không nhịn được mà bắt đầu lo lắng.
Lẽ nào hôm qua đi dạo Cố Cung quá lâu khiến cơ thể cô yếu ớt, không chịu được?
Bạn cần đăng nhập để bình luận