Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 1285: Cô Có Biết Châu Phú Sinh Không

Chương 1285: Cô Có Biết Châu Phú Sinh KhôngChương 1285: Cô Có Biết Châu Phú Sinh Không
Tô Niệm Tinh gật đầu đồng ý: "Vâng, cháu nhất định sẽ xem bói cho anh ấy, đảm bảo anh ấy an toàn."
Cô về nhà nhưng giám sát Lương vẫn chưa tan làm nên lại trực tiếp tới cửa hàng.
Các hàng xóm nhìn thấy cô về lập tức vây xung quanh kể tin đồn mới cho cô.
Phần lớn đều là một vài chuyện đã xảy ra ở Vịnh Đồng La, thông qua lời miêu tả sống động của bọn họ, ngược lại nghe cũng thú vị lắm.
Đại đa số cô đều coi thành tin đồn để hóng, thẳng cho đến khi bọn họ nhắc đến một vụ án phú hào tử vong.
"Cô có biết Châu Phú Sinh không?
Ông ta giàu có lắm đó, hình như là xếp hạng ba mươi trong bảng phú hào thì phải. Trước đây ông ta cũng lăn lộn trong giới xã hội đen đây, nhưng nghe đồn là tẩy trắng rồi, quay rất nhiều phim.
Đợt trước không phải ông ta mới mua một mảnh đất hay sao, nghe nói là đánh bại cả Phòng Trung Thịnh mà." Chú Minh hăng say kể.
Ai ngờ ông ta còn chưa nói xong thì đã bị chú An đẩy ra: "Ông nói lắm thế mà mãi vẫn chưa nhắc đến trọng điểm, sao lại dài dòng văn tự thế không biết!"
Sau đó, ông ta lại liên mồm kể nốt phần sau: "Bên dưới mảnh đấy mà ông ta đã mua là hố chôn tập thể, nghe nói vào thời kỳ dân quốc, Nhật Bản đã tạo ra một vụ thảm án tại Hương Giang, hồi ấy chưa bị phanh phui đâu. Sau khi ông ta mua về định xây nhà, nhưng lúc bắt đầu đào móng lại đào ra cái hố chôn tập thể, có rất nhiều truyền thông đã qua đó chụp ảnh.
Phen này ai còn dám mua chỗ đó nữa."
Mấy người đó đều là oan hồn, oán khí ngút trời cả, người Hương Giang lại mê tín nên chẳng ai dám mua loại nhà không cát lành như vậy.
"Nghe nói ông ta đã đặc biệt mời người đến làm phép, nhưng làm phép xong chỉ mới qua có ba ngày thôi là ông ta chết bất đắc kỳ tử rồi, cô nói xem có lạ không cơ chứ?”
Tô Niệm Tinh còn chưa hỏi thành lời thì Đại Đao vẫn luôn đứng đó hóng hớt lên tiếng hỏi trước: "Pháp y có nói ông ta chết thế nào không?”
"Truyền thông đăng bài bảo ông ta bị dọa sợ đến chết." Chú Minh đập tay: "Đại ca xã hội đen cả ngày đánh đánh chém chém, hại chết nhiều người như thế mà lại bị oan hồn dọa sợ đến chết sao, cậu nói xem có buồn cười không?”
Chú An thì đảo trắng mắt: "Đó là truyền thông nói vớ vẩn thôi, chứ tôi đoán ông ta sầu quá mới chết thì có. Mảnh đất đó mua mất tận một tỷ mà bây giờ lại không đáng một xu nào hết, chuỗi tài chính của ông ta chắc chắn là đứt rồi, ông nói xem ông ta sầu hay không đây?"
Đại Đao bật ngón cái với Tô Niệm Tinh: “Đại sư, thật sự bị cô đoán trúng rồi này, ông ta đụng vô bất động sản kiểu gì cũng chết."
Nghe thấy anh ta nói như vậy, các hàng xóm chen chúc nhau sấn sổ tới, lại mồm năm miệng mười hỏi chỉ tiết: "Đại sư, cô đã từng xem bói cho ông ta rồi à?"
"Bao giờ?"
"Rốt cuộc ông ta chết thế nào?” Tô Niệm Tinh thở dài: "Ở công trường đó có rất nhiều dân công nhìn thấy quỷ hồn đều sợ chạy mất dép cả, không tuyển được công nhân mà ông ta lại không tin có chuyện kỳ quái như thế nên mới dẫn một đám anh em chạy qua bên đó xem, lúc ấy thật sự có ma trơi, máu nóng bốc lên, não bộ co rút, cấp cứu không kịp nên chết đó!"
"Có tật giật mình! Ông ta sợ bị oan hồn đòi mạng ấy mà."
"Chắc chắn là thế rồi, đáng đời ông ta lắm"...
Phần sau của chuyện Châu Phú Sinh thì Tô Niệm Tinh cũng không quan tâm nữa, cô ra nước ngoài bận quay phim hiển nhiên không biết người nhà của Châu Phú Sinh đã đặt lịch hẹn với cô, muốn tìm cô để xem bói.
Vẫn là lúc cô đến quán ăn ăn cơm, chị Vân nói cho cô nghe thì cô mới biết chuyện đặt lịch.
"Chắc là bọn họ muốn hỏi chuyện đầu tư, đợi đến lượt bọn họ thì gọi họ tới đây là được."
Ăn cơm xong, cô gọi một cuộc cho giám sát Lương nhưng hình như anh rất bận, mãi vẫn không có người nghe máy.
Lúc gần đến tảng sáng, giám sát Lương mới bước trong màn đêm về nhà, nhìn thấy đồ đạc trong nhà để sai vị trí rồi lại nhìn đôi giày của cô đặt ngay ở cửa, trên gương mặt anh hiện ra vẻ vui sướng, vội vàng quay người đi vào phòng ngủ.
Tô Niệm Tinh đang xem lịch trình công việc mà Kern sắp xếp cho mình, ngoại trừ mỗi ngày bói ba quẻ ra thì cũng không có việc gì để làm nữa.
Về phần phía bên cửa hàng có số giới hạn, mỗi ngày chỉ xem tướng mặt cho hai mươi người, không thể nhiều hơn, bằng không cô sẽ mệt chết mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận