Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 134: Không Có Tiền

Chương 134: Không Có TiềnChương 134: Không Có Tiền
Trình độ của đầu bếp này quả thật rất cao.
Phục vụ bàn đã đóng gói xong toàn bộ thức ăn còn thừa lại rồi đưa hóa đơn qua.
Lúc này, Tô Niệm Tinh mới chợt phản ứng lại, chị Trần chỉ mải đuổi theo em họ, lúc đi vẫn chưa hề thanh toán.
Nhưng trên người cô chỉ mang có một trăm đồng, sở dĩ cô không dám mang quá nhiều tiền là vì trên xe buýt ở Hương Giang có vô cùng nhiều trộm, cô đã bị móc túi hai lần rồi, sau này nhớ lấy bài học, không dám mang quá nhiều tiên trên người nữa, chỉ câm có một trăm đồng để dự phòng lúc cần thiết mà thôi.
Nhưng bữa ăn này mất đến tận năm trăm đồng lận, tiền của cô hoàn toàn không đủ.
Phục vụ bàn thấy vẻ mặt của cô khó xử mới nhíu mày quan sát sát cô, thâm nghĩ: 'Không phải người này tới ăn quyt đấy chứ? Đám người vừa rồi đi ra không phải đang diễn kịch chứ?"
Anh ta theo bản năng sờ điện thoại định báo cảnh sát, Tô Niệm Tinh cũng không muốn đến đồn cảnh sát chịu tội, chuyện to bằng quả rắm mà bọn họ vẫn tới hỏi đăng ký, hỏi khẩu cung, ít nhất cũng phải dày vò mất ba tiếng đồng hồ.
Hôm nay cô chỉ xem được một quẻ này, hai quẻ còn lại còn phải giữ lại đợi bày hàng nữa, làm sao có thể lãng phí thời gian được.
Cô ra hiệu cho phục vụ bàn đợi, sau đó liếc mắt nhìn xung quanh.
Đây là một nhà hàng cao cấp, phần lớn người tới đây hẹn hò đều là tình nhân hoặc là vợ chồng. Chỉ có một ngoại lệ, cho dù đối phương có nan đề hay không thì Tô Niệm Tinh cũng vì không phải vào đồn cảnh sát mà chỉ có thể coi ngựa chết thành ngựa sống.
Cô đi thẳng tới trước mặt đối phương, không ngồi xuống mà nói với đối phương: "Thưa cô, tôi thấy hình như cô có chuyện phiền lòng, nếu cô cần, tôi có thể bói cho cô một quẻ."
Người phụ nữ liếc mắt quan sát Tô Niệm Tinh rồi lại nhìn về phía phục vụ bàn.
Nhà hàng này bị làm sao vậy, đến ngay cả loại thầy bói rởm này mà cũng vào được đây chào hàng à?
Thấy phục vụ viên thật sự tới ngăn cản, Tô Niệm Tinh lập tức bổ sung một câu: "Không chuẩn không lấy tiền."
Có lẽ câu nói này đã mang tới tác dụng.
Người phụ nữ này đã nổi lên hứng thú, ra hiệu cho cô ngồi xuống phía đối diện.
Tô Niệm Tinh thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhưng còn chưa đợi cô lấy lại bình tĩnh, cả người đối phương đã dựa ra lưng ghế, thản nhiên nói: "Chồng tôi đã sớm qua đời, con gái vẫn đang học cấp hai, sự nghiệp không ngừng phát triển, tôi không cảm thấy mình cần phải xem bói."
Tô Niệm Tinh lại cười đáp: "Người sống trên đời sẽ luôn có người yêu, người thân, bạn bè, con cái tác động đến, tuy rằng cô thoạt nhìn có tất cả mọi thứ nhưng vẻ ưu sầu trong nét mặt lại rất khó khiến người bỏ qua."
Người phụ nữ thấy cô vẫn chưa chịu từ bỏ, khóe môi nhếch lên một nụ cười ôn hòa: "Được, vậy cô xem giúp tôi, ưu sầu của tôi là gì?"
Tô Niệm Tinh gật đầu, ra hiệu cho đối phương rằng mình muốn xem chỉ tay, tuy rằng đối phương có hơi không bằng lòng nhưng vẫn ngồi thẳng người dậy, giơ tay tới.
Trên bầu trời xanh thẳm và bao la có vài đám mây trắng trôi lững lờ, trông giống cục kẹo bông gòn mềm mại, bên dưới chính là biển cả màu xanh thẳm kéo dài đến chân trời, không thấy điểm kết, êm đềm và rộng lớn, sóng biển bập bênh, thổi ra những vòng gợn sóng đẩy ca nô đi.
Người phụ nữ trẻ tuổi đeo một cặp kính râm, mặc đồ tắm ngồi trên chiếc ghế dài bên mạn thuyền, híp mắt lại phơi nắng với vẻ thỏa mãn.
Phía sau truyền tới một tiếng gọi, người phụ nữ mở mắt ra, chỉ thấy người đàn ông ở đuôi thuyền đang giẫm trên ván lướt sóng, huýt sáo với cô ta.
Người phụ nữ nhấch khóe miệng, ánh mắt nhìn anh ta tràn đầy tình yêu thương và sự tin tưởng, đột nhiên người đàn ông như giẫm phải thứ gì đó, chân hụt một cái, bàn tay trượt đi, miệng phát ra một tiếng hô kinh hãi rồi cả người ngã xuống biển.
Mới đầu còn vùng vẫy kêu cứu, nhưng chưa được vài cái đã bị sóng biển cuốn đi, biến mất trong sóng xanh ngập trời, mặt biển lại một lần nữa trở về vẻ yên tĩnh.
Người phụ nữ trơ mắt nhìn người đàn ông biến mất, cô ta ngây người vài giây sau đó theo bản năng gọi tên chồng, cũng không biết đã qua bao lâu, con thuyền vòng trở về, thợ lặn xuống biển tìm kiếm nhưng ngặt nỗi nước biển quá sâu, hoàn toàn không tìm được người.
Người phụ nữ cầu xin thuyền trưởng cứu người, nhưng dầu trong thuyền chỉ đủ trở về, bọn họ đã cố hết sức cứu giúp rồi, là bản thân người đàn ông không nghe lời khuyên, cứ một mực đòi chơi lướt ván ở đuôi thuyên ngay tại hải vực nguy hiểm như vậy, trước đó bọn họ đã khuyên anh ta nhưng anh ta lại không nghe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận