Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 111: Đi Làm

Chương 111: Đi LàmChương 111: Đi Làm
Tô Niệm Tinh sống chung với mấy hàng xóm này cũng không tồi, phần lớn tiếng Quảng của cô đều là học được từ bọn họ, cô vừa cười vừa đáp lời.
Chú Phúc đạp xe ba gác, Tô Niệm Tinh thì ngồi ở đằng sau vẫy tay tạm biệt mọi người.
Thôn xóm tươi đẹp này cách khu vực phồn hoa cũng không gân, bầu không khí trong lành, cây cỏ xanh tươi trải rộng như thảm, hoa dại nở đẹp mắt, cộng thêm không có cảnh sát mặc quân trang, không cần phải trốn chui trốn lủi như một con chuột chạy qua đường nữa, cô sống ở nơi này cảm thấy rất tự tại.......
Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Niệm Tinh đã đến công ty mà Võ Xương Sùng mở ở Thâm Thủy Phụ, ngồi xe buýt hai tâng nửa tiếng đồng hồ mới có thể đến nơi.
Đây là một tòa nhà văn phòng có tổng cộng ba mươi sáu tâng, công ty Trường Lạc nằm ở tầng thứ hai mươi ba.
Bởi vì công xưởng mở trước đó đã đóng cửa nên công ty Trường Lạc gần như cắt giảm phần lớn công nhân viên, chỉ còn lại một cái vỏ rỗng.
Cũng may mà Võ Xương Sùng vẫn còn không ít tài sản cá nhân, anh ta quyết định tiến vào nội địa mở xưởng điện tử, còn nhân viên ở công ty Trường Lạc tại Hương Giang sẽ phụ trách xử lý hàng tôn kho còn lại trong xưởng sản xuất nhựa, sau này công xưởng mới được mở ra rồi vẫn sẽ tuyển thêm công nhân.
Tương đương với sản xuất nội địa còn Hương Giang nhận đơn, hai đầu tiêu thụ và sản xuất không nhầm lẫn. Công ty chỉ giữ lại hai nhân viên tiêu thụ, một nhân viên tiếp tân và một nhân viên bưng trà nước là Tô Niệm Tinh.
Nói là nhân viên bưng trà nước nhưng thật ra cô hoàn toàn không cần phải phục vụ ai cả. Dù sao thì đơn đặt hàng trong công ty đều do nhân viên tiêu thụ ra ngoài chạy việc, chứ chuyện làm ăn có khả năng sẽ không chủ động tìm tới cửa.
Tô Niệm Tinh rất nhàn rỗi, đến ngay cả vệ sinh cô còn chẳng cần phải quét dọn, vấn đề vệ sinh trong toàn bộ tòa nhà đều được công ty vệ sinh bao thâu hết, cả một buổi sáng cô đều đang đọc sách huyền học của mình.
Chị Trần tiếp tân nhận điện thoại bận đến mức mồm miệng khô khốc, xưởng sản xuất nhựa đình công, những khách hàng cũ từng hợp tác trước đây đều gọi điện tới hỏi thăm, cô ta phải giải thích rõ đầu đuôi ngọn ngành với mọi người, chỉ có thể kiên nhẫn mà không ngừng nói xin lỗi.
Nhân viên tiêu thụ lại càng phải hứng cái nắng chói chang chạy việc ở bên ngoài, cốt là để quăng sạch đống hàng tồn đi.
Chỉ có Tô Niệm Tinh là nhàn rỗi không có việc gì làm, cô thong thả ngồi uống trà, chị Trần trông thấy mà ngưỡng mộ không chịu được, nhưng cứ cố tình ông chủ đã dặn dò rằng Tô Niệm Tinh chỉ cần bưng trà rót nước chứ không cần phải làm công việc gì khác.
Tiếp tân chỉ cảm thấy cô em tóc hai ngoe này chính là người tình nhỏ mà ông chủ nuôi, bằng không công ty đã khó khăn đến mức độ này rồi mà anh ta vẫn còn cho đối phương tới đây vô công rồi nghề.
Buổi trưa lúc ăn cơm, chị Trân mời Tô Niệm Tinh cùng nhau xuống dưới lầu ăn cơm rồi mập mờ ám chỉ hỏi thăm mối quan hệ giữa cô và ông chủ.
Mới đầu Tô Niệm Tinh vẫn chưa nghe hiểu lời nói ám chỉ của cô ta nên chỉ bảo mình tới đây để làm việc chứ không có quan hệ bám váy gì đó.
Thẳng cho đến khi chị Trần nói bà chủ là một người rất đanh đá, trong mắt không chứa một hạt bụi nào thì Tô Niệm Tinh mới chợt hiểu ra được, hóa ra chị Trân cho rằng cô là bà hai.
Cô vừa bực mình vừa buồn cười, ngắt ngang ý tốt nhắc nhở của đối phương mà trực tiếp trả lời: "Tôi không phải bà hai, chẳng qua ông chủ mời tôi tới đây quả thật là có ý đồ khác."
Hai mắt chị Trần tỏa sáng, cô ta đã nói rồi mà, một người sáng suốt như ông chủ làm sao có khả năng nuôi một người nhàn rỗi được chứ, nhìn xem, bị cô ta đoán trúng rồi kìa?
Tô Niệm Tinh chậm rãi giải thích trong ánh mắt mong chờ của đối phương: "Tôi chuyên xem bói cho ông chủ, chị biết nhà giàu số một ở Hương Giang chứ?
Mỗi lần ông ta đều tư vào một hạng mục nào đó đều sẽ xin đại sư đoán mệnh Trương Câu Lâm chỉ điểm.
Ông chủ thông minh sáng suốt, mời tôi tới đây chính là để xem bói cho anh ta, sở dĩ anh ta muốn vào nội địa khảo sát cũng là do tôi kiến nghị với anh ta làm vậy.'
Chị Trân có làm thế nào cũng không ngờ nguyên do sẽ là như vậy.
Cô ta sững sờ rất lâu rồi mới nhớ ra sau khi công xưởng phá sản, ông chủ rầu đến mức bạc cả đầu nhưng đột nhiên hôm nay tỉnh thần lại phấn chấn muốn vào nội địa khảo sát, thái độ trước sau chênh lệch lớn đến như vậy, ngoại trừ được bà thầy bói cổ vũ thì cũng không có khả năng nào khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận