Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 416: Cháu Chỉ Vì Muốn Thắng Trò Chơi Thôi Sao

Chương 416: Cháu Chỉ Vì Muốn Thắng Trò Chơi Thôi SaoChương 416: Cháu Chỉ Vì Muốn Thắng Trò Chơi Thôi Sao
Các hàng xóm bị hành động của đứa trẻ này làm cho trợn tròn mắt há hốc mồm, tuy rằng mỗi ngày bọn họ nhìn Tô Niệm Tinh xem bói cũng có thể gặp được đủ các thể loại người nhưng đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ gặp được một đứa trẻ nghịch như vậy đấy.
Anh Minh dẫn đầu lấy lại bình tĩnh, bèn tò mò hỏi bà chủ nhà: "Năm nay cháu trai bà mấy tuổi rồi?"
Bà chủ nhà trọ bị quẻ tượng của Tô Niệm Tinh làm cho hơi ngơ ngác, khi đã lấy lại được bình tĩnh, bà ta theo bản năng đáp lời: "Bảy tuổi."
"Bảy tuổi mà đã có thể làm ra loại chuyện này rồi, vậy lớn lên còn thế nào nữa!" Sau khi chàng trai trẻ phản ứng lại được cũng tức đến mức mặt đỏ gay.
Cũng may mà anh ta đã tới đây xem bói, bằng không, chẳng phải anh ta đã bị một đứa trẻ chơi quay vòng vòng rồi hay sao?
Vừa nghĩ đến việc gần đây mình vì bạn gái mà đêm không ngủ ngày không ăn để chơi điện tử là lại cảm thấy mình đúng là một thằng nguI
Chàng trai trẻ ôm ngực, trái tim đã sắp nhảy ra khỏi lông ngực luôn rồi, anh ta chỉ vào bà chủ nhà: "Người lớn các bà dạy dỗ con cháu kiểu gì vậy hả? Sao nó có thể làm ra loại chuyện thiếu đạo đức như vậy được?"
Mọi người nhìn đứa trẻ mập mạp mà cạn lời thôi rồi: "Cháu chỉ vì muốn thắng trò chơi thôi sao?"
Những hàng xóm khác thì lại đưa mắt nhìn nhau: "Trời đất ơi, trẻ con bây giờ đúng là ghê gớm thật đấy, vậy mà lại có thể làm ra chuyện lớn như vậy."
"Sao đứa trẻ này lại có suy nghĩ tuyệt vời như vậy chứ? Tôi không chơi thắng được cũng chỉ có thể nghĩ ra cách bỏ tiên thuê người chơi giúp mình. Nhưng nó thì hay lắm, lừa người ta chơi điện tử giúp nó luôn."
"Thế này hình như cũng không phạm pháp mà nhỉ?"
"Đương nhiên là không phạm pháp rồi, nó cũng không lừa tiền mà."
Bà chủ nhà cảm thấy mình đi xem bói đúng là tự rước thêm tội vạ về cho mình, hai lần trước lãng phí tiền cũng thôi đi, vậy mà lần này còn bị người ta bắt tận tay day tận trán luôn.
Bà ta ấn đứa cháu trai xuống, bắt xin lỗi chàng trai trẻ.
Đứa trẻ mập mạp đối diện với vẻ mặt chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống người của chàng trai trẻ mà sợ hãi chảy nước mắt: "Xin lỗi, lần sau em không dám nữa đâu."
Các hàng xóm thảo luận rất sôi nổi, A Hỉ lại vỗ bàn, hối hận không thôi: "Giời ạ, em muốn chơi qua cửa thì cứ tìm anh đây này, em có thể thuê anh chơi giúp em chứ sao có thể lừa tình cảm của người khác được chứ."
Anh Minh cũng vô cùng tò mò: "Đúng rồi, tại sao cháu không trực tiếp tìm người chơi hộ vậy? Tốn nhiều sức lực như thế, cháu không sợ bị lộ sao?"
Đứa trẻ mập mạp này mím môi: "Bà nội nói thuê người một tiếng phải trả mười đô la Hồng Kông, cháu chỉ nói vài lời dễ nghe đã có thể nhờ chú ấy chơi thắng trò chơi giúp cháu rồi, tiết kiệm được bao nhiêu tiền!"
Mọi người bị logic của cậu bé đánh bại rồi: 'Cháu đúng là rất có đầu óc kinh doanh đấy."
"Đứa trẻ này thông minh thật nhưng phải quản thật nghiêm vào, tương lai nếu như phát triển lệch lạc thì lực sát thương khi làm việc xấu sẽ còn kinh khủng hơn người bình thường nhiều." Các hàng xóm lo lắng vô cùng.
Anh Minh gật đầu: "Còn không phải sao." Bà chủ nhà nghe được lời của các hàng xóm mà sợ đến mức thịt trên người rung lên, bà ta cắn răng, hạ quyết tâm đẩy đứa cháu trai đến trước mặt chàng trai trẻ: "Cậu đánh đi!"
Chàng trai trẻ và đứa bé mập đối diện tâm mắt, những giọt nước mắt to như hạt đậu lăn dài trên gò má đứa trẻ, nó giấu đôi bàn tay mũm mĩm kia đi: "Lần sau em không dám nữa đâu, anh đừng đánh em mà... em... anh... hay là, em làm bạn gái của anh nhé?"
Chàng trai trẻ đang tức nghẹn họng lại bị cậu bé chọc tức tiếp, anh ta ấn vào trán nó: “Em mời anh ăn cơm xá xíu ba ngày thì anh sẽ tha thứ cho eml"
Đứa bé mập "hả" một tiếng, gương mặt mập mạp giống y như đúc với bà chủ nhà lập tức nhăn nhó, cậu bé chu môi với vẻ khổ sở, cuối cùng, giữa bị đánh và phải bỏ tiền thì cậu bé vẫn nhịn đau chọn bỏ tiền.
Đứa trẻ thở dài một tiếng như người lớn: "Sớm biết vậy mình đã bỏ tiền thuê người chơi hộ rồi."
Lần này thì hay rồi, còn tốn nhiều tiên hơn.
Bà chủ nhà thấy đứa cháu trai đi đến trước quây thu ngân gọi món bèn đi tới trước mặt Tô Niệm Tinh, nhỏ giọng hỏi: "Vậy tại sao buổi tối nó lại cười vậy?"
Tô Niệm Tinh liếc mắt nhìn bà ta với vẻ ngạc nhiên, cái này còn cần phải hỏi nữa sao?
"Là vì nó nghĩ đến cái cảnh mình cầm máy điện tử đã chơi thắng các màn đến trường học, các bạn học sẽ phải nhìn nó với ánh mắt ngưỡng mộ cho nên mới vui quá bật cười chứ sao."
Bà chủ nhà thở dài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận