Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 536: Còn Ai Biết Thẻ Phòng Của Anh

Chương 536: Còn Ai Biết Thẻ Phòng Của AnhChương 536: Còn Ai Biết Thẻ Phòng Của Anh
Tô Niệm Tinh có thể hiểu được tâm trạng sốt ruột của anh ta. Bây giờ viết lại hồ sơ thì chắc chắn không còn kịp nữa, chỉ còn cách tìm lại đĩa mềm.
"Họ ở khách sạn có từng ra ngoài không?" Tô Niệm Tinh hỏi tiếp.
Người đàn ông gật đầu: "Chúng tôi ngủ hai người một phòng. Hôm qua viết hồ sơ đấu thâu xong, những người khác đều ra ngoài thả lỏng, chỉ có một mình tôi nghỉ ngơi ở khách sạn. Sau khi tôi ngủ dậy thì đĩa mâm đã không thấy tăm hơi, họ đều trách cứ tôi không trông coi tài liệu cẩn thận, nhưng tôi thật sự quá mệt mỏi."
Có láng giềng hỏi: "Khách sạn không có camera hả?"
"Không có." Người đàn ông trầm trọng lắc đầu.
"Còn ai biết thẻ phòng của anh?" Tô Niệm Tinh hỏi.
"Tôi với lãnh đạo. Nhưng nhân viên vệ sinh có vào phòng dọn dẹp, chẳng qua lúc đó bà ấy ở trong nhà vệ sinh có nghe thấy tiếng bước chân đi qua đi lại trong phòng, nhưng bà ấy không thấy có người tiến vào hay không. Nhưng tôi dám khẳng định mình không xuống giường, cho nên..." Người đàn ông xòe tay.
Có láng giêng nói ngay: "Lời nói lúc trước của cậu võ đoán quá, chưa chắc đã là nội quỷ làm. Có lẽ là người ngoài lấy trộm."
"Nhưng người ngoài không biết chuyện đấu thầu, vì sao trong phòng có rất nhiều thứ đắt tiên, hắn ta không trộm mà lại đi trộm đĩa mềm chứ?" Người đàn ông đưa ra nghỉ ngờ.
"Có lẽ là đối thủ cạnh tranh theo dõi các cậu. Hội đấu thầu mà các cậu sắp tham gia, công ty cậu có phần thắng lớn không?” Người đàn ông gật đầu: "Lần này có mười mấy công ty tham gia đấu thầu, chúng tôi có 50% xác suất thắng thầu."
Xác suất này khá là lớn, Tô Niệm Tỉnh cầm công cụ kêu anh ta tìm chỗ ngồi xuống, đám hàng xóm láng giêng khác cũng di chuyển theo người đàn ông.
Sau khi Tô Niệm Tinh ngồi xuống, người đàn ông thản nhiên nói: 'Lúc trước đọc báo thấy người ta nói cô xem bói rất linh nghiệm, tôi thật sự không còn cách nào khác nên đành phải tìm cô. Nếu ngay cả cô cũng không giúp được tôi thì e rằng tôi sẽ bị lãnh đạo phê bình, nói không chừng sẽ mất cả tiên thưởng."
Hàng xóm láng giềng đều rất đồng tình với anh ta. Thức trắng mấy đêm liền mới làm xong, không ngờ chẳng những không được đền đáp mà ngược lại còn bị phạt, kết quả này bất kể là ai cũng không thể chấp nhận được.
Anh Minh vỗ vai người đàn ông, cổ vũ anh ta.
Tô Niệm Tinh đã từng làm công, không còn vô tâm như kiếp trước, không nỡ rắc muối lên vết thương của anh ta. Trước khi xem bói, cô nhắc nhở anh ta: "Xem bói lâm thời phải trả tiền xem quẻ gấp đôi, hơn hai ngàn. Anh ngẫm lại xem có nên bỏ ra số tiền này không?”
Người đàn ông nao nao, hàng xóm láng giềng cũng ngây ngẩn cả người. Đúng thế, xem bói cần tiền, rốt cuộc tiền thưởng cao hơn hay tiền xem bói cao hơn đây? Anh ta cần phải đưa ra quyết định giữa hai sự lựa chọn này.
Người đàn ông khó xử gãi đầu. Rõ ràng tiên thưởng của anh ta không cao bằng tiền xem bói, lúc này không khỏi lưỡng lự có nên xem bói hay không. Hàng xóm láng giêng cũng không bày tỏ thái độ, người tiêu tiền không phải là họ, tất nhiên họ cũng không tiện lên tiếng. Người đàn ông thử hỏi: "Nếu không linh nghiệm thì không cần tiên, đúng không?”
Tô Niệm Tinh gật đầu: "Không bói được thì không cần tiền."
Người đàn ông khẽ cắn môi: "Bói đi."
Tô Niệm Tinh bắt đầu ném quẻ lục hào kim tiền. Sau một loạt quy trình, cô xem tướng tay, không khỏi cau mày, thở dài: "Bây giờ anh đến phòng năm không bốn khách sạn Ngô Đồng, ở đó có thứ mà anh muốn tìm. Tuy nhiên trước khi tiến vào, anh nên nấp ở chỗ kín đáo để nhìn xem thân phận của người tiến vào căn phòng đó rồi hằng quyết định có nên xông vào hay không."
Người đàn ông ngây dại, hiển nhiên không hiểu được cách làm việc của Tô Niệm Tinh. Sao chỉ báo địa chỉ? Chẳng lẽ không phải là báo cho anh ta biết ai là nội quỷ à? Anh ta kinh ngạc há hốc miệng: "Hả?”
Thấy anh ta không có phản ứng, anh Minh đẩy anh ta một phen: "Đi nhanh lên! Nội quỷ sắp giao đĩa mềm cho đối thủ cạnh tranh rồi kìa, cậu đến trễ một bước thì giao dịch sẽ thành công đấy."
Người đàn ông sửng sốt một chút, cuối cùng hoàn hồn, lấy tiền ra từ túi quần chỉ trả tiên xem bói rồi vội vã chạy ra ngoài.
Anh ta vừa rời đi, hàng xóm láng giềng lập tức vây quanh Tô Niệm Tinh: "Có phải là có nội quỷ không?”
Tô Niệm Tinh gật đầu: "Đúng!"
Hàng xóm láng giềng thở dài: "Loại người này không có đạo đức nghề nghiệp chút nào, quá vô liêm sỉ, vì mấy đồng bạc mà bán đứng đồng nghiệp, làm hại cả nhóm đều không có tiền thưởng. Chẳng có một chút tinh thần đồng đội gì cả."
Bạn cần đăng nhập để bình luận