Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 136: Còn Sống Rất Khỏe Mạnh

Chương 136: Còn Sống Rất Khỏe MạnhChương 136: Còn Sống Rất Khỏe Mạnh
Tô Niệm Tinh nhận lấy rồi liếc mắt nhìn, hỏi một câu hỏi hoàn toàn không liên quan gì: 'Nhiêu năm như vậy đã qua, cô không tìm một người đàn ông khác sao?”
Vẻ mặt của Trương Mộng Yên có hơi mất tự nhiên, cô ta vuốt tóc mình một cái, mím môi: "Thật ra nhiều năm như vậy quả thật có một người đàn ông rất tốt với tôi. Nếu không có anh ấy thì có khả năng tài sản của tôi không thể giữ được, càng không có khả năng nuôi con khôn lớn, cũng không thể mua được nhà.
Nhưng trong lòng tôi chỉ có mỗi chồng tôi, hoàn toàn không thể chứa được bất cứ ai khác cho nên mãi vẫn chưa gả đi."
Tô Niệm Tinh không biết nên cười cô ta ngốc hay là nên thông cảm với cô ta đây: "Tôi quả thật đã bói ra được chồng cô nhưng anh ta vẫn chưa chết, còn sống rất khỏe mạnh."
Trên gương mặt của Trương Mộng Yên vẽ ra một nụ cười cực xinh đẹp, nét ưu sầu vừa rồi đã bị quét mất sạch, gần như ngay một giây sau cô ta định đi tìm người nhưng cô ta vẫn chưa biết địa chỉ cho nên đành đợi Tô Niệm Tỉnh nói ra chỗ ở của chồng với vẻ chờ mong.
Tô Niệm Tinh lại có hơi khó xử: "Tôi chỉ có thể bói ra được anh ta đang ở Anh quốc, còn địa chỉ cụ thể thì có khả năng cô phải tự mình tra."
Nụ cười trên mặt Trương Mộng Vân dần dần biến mất: “Anh quốc? Anh ấy mất trí nhớ sao?"
Cô ta tưởng rằng chồng mình giống như trong phim thường diễn, đập đầu vào đá mất trí nhớ và được người cứu lên, nhưng không còn nhớ gì về người nhà nữa, cho nên đành sống ở nông thôn không tên không họ.
Nhưng anh ta lại đến nước Anh rồi, điều này thật không đúng, đến Anh phải có hộ chiếu. Nếu anh ta được người cứu nhưng không có chứng minh thư thì làm sao có thể xử lý hộ chiếu và làm thế nào mà xuất ngoại được chứ?
Tô Niệm Tinh không rõ đối phương có mất trí nhớ hay không mà chỉ nhắc nhở cô ta: "Hộ chiếu của chồng cô thì sao?"
Trương Mộng Yên lắc đầu: "Trước đó anh ấy chưa bao giờ từng xuất ngoại, tôi cũng chưa từng thấy qua."
Tô Niệm Tinh liếc mắt nhìn cô ta với vẻ thông cảm: "Cô có thể tới phòng xuất nhập cảnh đề điều tra."
Trương Mộng Yên vẫn không dám tin: "Anh ấy vẫn còn sống vậy tại sao lại không về nhà?”
Đột nhiên cô ta nhớ tới món nợ của chồng mình: "Chắc chắn là do nợ nần nhiều quá cho nên anh ấy không thể không trốn ra nước ngoài, nhất định là như vậy rồi."
Lý do này dường như đã an ủi cô ta, cô ta lại giãn mặt ra, móc một nghìn đô la Hồng Kông từ trong túi xách rồi đẩy đến trước mặt Tô Niệm Tinh, hơn nữa còn hỏi cô địa chỉ: "Nếu tôi tìm được tung tích của chồng chắc chắn sẽ tới tận cửa cảm ơn."
Tô Niệm Tinh hơi mấp máy môi, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Từ trong video, cô hoàn toàn không thể nhìn ra được người chồng của cô ta có mất trí nhớ hay không, vẫn phải để bản thân cô ta tự xác nhận mới được, nhưng chồng cô ta đã có người phụ nữ khác thì phải? Bọn họ lại ở bên nhau nhiều năm như thế, đột nhiên cô ta tìm tới cửa liệu có thể đưa chồng mình về được hay không?
Trương Mộng Yên không chú ý đến sự chần chừ của Tô Niệm Tinh, cô ta nôn nóng muốn bay sang Anh gặp chồng nên vội vàng giục cô ghi lại địa chỉ của mình.
Tô Niệm Tinh nói ra địa chỉ bày sạp ở đường Paterson, sau đó Trương Mộng Vân sốt ruột đi tới quầy thu ngân, tiếp đó lại nhanh chóng rời khỏi nhà hàng.
Phục vụ bàn đi qua đó thu dọn bát đũa, Tô Niệm Tinh nhìn bóng lưng vội vàng của Trương Mộng Yên mà thở dài một tiếng rôi cũng quay đầu đi thanh toán hóa đơn của mình.
Mang cơm nước đã đóng gói về, cô đưa Taro Paste và bánh quế cho bà A Hương, phần còn lại thì giữ lại làm bữa khuya.
Bà A Hương ăn Taro Paste mêm mại ngon miệng, hạnh phúc đến híp cả mắt lại: "Ngon thật đó, mua ở đâu thế?"
Tô Niệm Tinh nói ra địa chỉ nhà hàng, bà A Hương nghe vậy suýt chút nữa thì nghẹn họng, bà ta trừng to mắt nhìn cô: "Cháu tới đó tiêu xài sao? Cháu điên à!"
Một bữa ăn ở nơi đó có thể tiêu hết nửa tháng tiền sinh hoạt, đây là bị người lừa hay là thế nào đây?
Tô Niệm Tinh nói lại sự việc đã xảy ra lại một lần: "Cuối cùng cháu chỉ có thể tìm người xem bói để trả tiền cho bữa ăn."
Cô xoa cái bụng căng tròn của mình: "Một mình cháu ăn suất cho bốn người ăn, giờ bụng cũng no căng luôn rồi."
Lực chú ý của bà A Hương lại không ở trên phương diện ăn uống mà là truy hỏi cô: "Giáo viên ở trường nào mà lại thiếu đạo đức như vậy, nhất định phải vạch trần anh ta để trường học khai trừ anh ta, phụ huynh cũng phải lên án anh ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận