Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 599: Tế Tổ

Chương 599: Tế TổChương 599: Tế Tổ
Trong lúc nói chuyện thì tiếng khua chiêng gõ trống đã vang leng keng loong coong không ngừng.
Mấy đứa trẻ này nghe thấy âm thanh lập tức đồng loạt đứng dậy, có đứa về nhà gọi cha mẹ, có đứa thì trực tiếp chạy tới đằng trước, hình như tụi nhỏ đều chạy về cùng một hướng.
Bà A Hương nhìn về phía mà tụi nó chạy đi rôi túm lấy một bà cụ khác, hỏi: 'Có phải bắt đầu tế tổ rồi không?"
Bà cụ kia đại khái cũng chưa từng ra khỏi thôn này bao giờ cho nên dùng thứ tiếng Quảng không lưu loát cho lắm để trả lời: "Đúng rồi."
Nói xong, bà ta hất tay đối phương ra rồi sải bước đuổi đội ngũ.
"Chúng ta cũng đi qua đó xem sao đi, không phải nói là có túi phúc hay sao?" Bà A Hương nóng lòng muốn thử, bà ta thích góp vui mấy vụ này lắm.
Tô Niệm Tinh nắm tay Văn Văn và cùng bà A Hương đi theo phía sau đội ngũ.
Khi ba người tới được từ đường thì gân như toàn bộ thôn dân đều đã ra ngoài hết. Người lớn tuổi nhất trong tộc sẽ làm chủ tế, còn những người khác thì đợi tế bái cùng.
Tô Niệm Tinh quan sát từ đường, từ đường được xây theo kiểu Trung có mái đầu hồi, kết cấu chủ thể dùng gạch xanh để ốp tường, đá hoa cương làm sàn nhà. Ở cửa lớn có bậc thềm tam cấp bằng đá hoa cương, hai bên bày một đôi trống đá.
Hành lang trước có bốn trụ chống bằng đá được chạm khắc thủ công rất tinh tế, bên trên là xà nhà làm bằng đá và xà ngang bằng gỗ khắc hoa kết hợp theo hệ đấu - củng.
Trên bức tường dưới mái hiên khắc bích họa nhân vật rất tinh tế và tác phẩm chạm khắc gỗ hình hoa điểu màu sơn bạc.
Đầu thềm có hoa, thụy thú và trang sức mang màu xám.
Một thiết kế cổ điển và tinh tế như vậy dường như chỉ có thể dùng khéo léo tuyệt vời để hình dung.
Tại cửa chính của từ đường treo một cặp câu đối màu vàng "Kinh Truyền Tất Bích, Tú Dục Đan Sơn", hai bên cửa là hai con sư tử đá, trên trụ cửa và cạnh cửa đều đang tuyên bố tổ tiên từng có thân phận rất hiển hách ở thời cổ đại.
Bà A Hương chỉ vào người đàn ông trung niên đang đứng hàng trên kia: "Đó chính là Quách Xương Thắng, tết năm nào cũng phải về quê tế tổ, nó đã trở thành thói quen của Lệ Chi Oa rồi."
Quách Xương Thắng quay lưng lại với Tô Niệm Tinh nên cô không thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của đối phương, nhưng từ bộ quần áo thì ngược lại không thể nhìn ra được ông ta chính là phú hào giàu nhất ở Hương Giang, trông không hề ra vẻ một chút nào cả.
Các thôn dân thảo luận sôi nổi, hình như đều đang xếp hàng trao đổi chuyện gì đó.
Tô Niệm Tinh không hiểu ý này cho lắm nên bà A Hương lại giải thích: "Cũng không phải tất cả mọi người đều có thể vào từ đường, mà đại đa số người đều chỉ có thể đứng ở bên ngoài."
Tô Niệm Tinh hiểu rồi, từ đường được để lại từ thời cổ đại nên nữ giới chắc chắn không thể vào trong.
Nhưng rõ ràng cô đã đoán sai rồi, không chỉ nữ giới không thể vào trong mà có một vài nam giới cũng không thể vào.
Còn không thấy sao, có một bà cụ vì xếp hàng mà xảy ra tranh chấp với tộc trưởng, bọn nói chuyện đều dùng Khách Gia thoại nên Tô Niệm Tinh hoàn toàn không hiểu được gì hết.
Suy cho cùng thì bà A Hương cũng sống nhiều hơn mấy chục năm nên có thể nghe hiểu được đại khái, bà ta phiên dịch lại cho cô: "Bà cụ kia nói bọn họ là con cháu của trưởng tử thì nên được đứng hàng trên, nhưng vị trí mà chủ tế sắp xếp cho gia đình bọn họ lại gân cuối cùng."
Tô Niệm Tinh không hiểu cho lắm, tranh giành vị trí như thế rất quan trọng sao?
Chẳng qua, nhìn thấy bộ dáng tức giận và bất bình của bà cụ kia là lời đến bên miệng lại bị cô cưỡng chế nuốt vê ngay. Có khả năng đối với cô mà nói thì nó không quan trọng, nhưng đối với người trong cuộc thì lại rất quan trọng.
Bà cụ kia kéo đứa con trai đến lý sự với tộc trưởng, vừa là tức giận vừa là chỉ trích, cuối cùng vậy mà còn gào khóc ngay trước mặt tất cả mọi người.
Bà A Hương thở dài một tiếng: "Bây giờ tế tổ còn ai xem là con cháu của trưởng tử nữa chứ, không phải đều là có tiền có thế thì được đứng hàng trên cùng hay sao? Gia đình đi tranh vị trí đó cũng đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi."
Tô Niệm Tinh không nói gì cả.
Cãi nhau được chừng mười phút, cuối cùng thì bà cụ kia cũng chiến thắng, nhà bọn họ được đứng hàng trước nhưng cũng không phải là hàng trên cùng, vị trí trung tâm vẫn là của Quách Xương Thắng như cũ, ngược lại, gia đình kia cũng không tranh với Quách Xương Thắng, coi như là ngấm ngầm chấp nhận kết quả này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận