Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 1247: Chuyện Xưa

Chương 1247: Chuyện XưaChương 1247: Chuyện Xưa
Giám sát Lương hít một hơi thật sâu, nghĩ ngợi một lúc rồi vẫn đỗ xe lại bên đường: "Anh vẫn nên nói cho em biết thì hơn, bây giờ Đại Lâm với Thục Huệ đang là cấp dưới của anh ta, trong tương lai có khả năng các em cũng sẽ tiếp xúc, coi như tránh phải nghe phiên bản thêm mắm dặm muối từ miệng người khác đi."
Tô Niệm Tinh gật đầu, ra hiệu cho anh nói tiếp.
Giám sát Lương đỗ đại học trước rồi sau đó mới học trường cảnh sát, đây là bài huấn luyện mà toàn bộ thành viên của đội cảnh sát đều phải tham gia sau khi nhậm chức.
Trương Hy Dao quen biết anh từ hồi còn ở đại học và bắt đầu bám lấy anh, còn thường xuyên làm ra một vài chuyện khiến anh mất mặt. Theo dõi đã được tính là nhẹ rồi, còn viết thư tình, bày hoa dưới bên dưới tòa nhà ký túc xá để tỏ tình, mượn danh nghĩa của bạn cùng phòng để hẹn anh, thậm chí còn lén lút lẻn vào ký túc xá của anh...
Vì mấy chuyện ảo ma ảo diệu này mà gần như ngày nào anh cũng bị người ta bàn tán, khiến anh phiên không chịu được.
Thậm chí còn có rất nhiêu người đàn ông cảm thấy anh cố tình làm bộ làm tịch, phụ nữ đã dâng tới tận cửa rồi mà còn không muốn.
Sau đó anh vào đội cảnh sát, cô ta cố tình tiếp cận người anh em tốt Ngụy Tuấn Thông của anh, đối phương đã yêu Trương Hy Dao, vì thế mối quan hệ này mới bắt đầu rạn nứt, anh trở thành tên quỷ xui xẻo đó.
"Gia cảnh của cô ta rất tốt, từ nhỏ đã được cha mẹ chiều đến lớn." Giám sát Lương cười khổ: "Nếu ông ngoại anh không phải Tô Ngọc Bạch thì cha mẹ cô ta chắc chắn sẽ dùng đủ loại thủ đoạn để ép anh phải khuất phục."
Nhà họ Trương kinh doanh nhiều sản nghiệp khác nhau ở Hương Giang, nghe nói trước đây còn từng lăn lộn trong giới xã hội đen, không phải là dạng tốt lành gì.
Đáng tiếc là vận may của cô ta không tốt, cho dù nhà họ Trương giàu có đến thế nào thì gia thế cũng không thể so được với Tô Ngọc Bạch, cộng thêm anh còn là cảnh sát cho nên mới có thể toàn thân trở ra, không bị thương gân động cốt.
Còn nếu anh chỉ là một viên cảnh sát có gia cảnh rất kém thì đến ngay cả công việc của mình cũng không giữ được đâu.
Tô Niệm Tinh nắm lấy tay anh: "Đều đã qua cả rồi, cô ta cũng đã chết, sau này sẽ không còn ai làm phiền anh nữa đâu."
Sau khi giám sát Lương kể xong, cả người cũng đã thoải mái hơn một chút: "Trước đây anh kể khổ với bạn mình nhưng bọn họ không chỉ không đồng cảm với anh, mà ngược lại còn nói anh có phúc mà không biết hưởng, nói cô ta lớn lên đẹp mắt như thế, cũng không khiến anh chịu thiệt.
Đây hoàn toàn không phải vấn đề có thiệt hay không mà là anh không thích cô ta, anh không muốn có người cả ngày bám theo mình, có vo ve quanh người mình như ruồi bọ vậy."
Trước đây lúc anh còn học trung học, có một giáo viên nam ăn vận rất có thẩm mỹ, vẻ ngoài cũng rất ngầu, có rất nhiều nữ sinh thích thầm anh ta.
Một hôm nào đó, có một nữ sinh tỏ tình với anh ta lại làm anh ta sợ đến mức phá vỡ cửa kính, nhảy từ cửa sổ tầng hai xuống trốn. Lúc đó anh còn cảm thấy quá khoa trương.
Nhưng đợi khi anh lớn rồi, cũng trải qua cảnh ngộ giống với giáo viên kia thì mới hiểu được loại cảm giác đó kinh khủng biết bao. Đáng tiếc là đại đa số người đều chưa từng trải qua cảnh ngộ của anh, cho nên cũng rất khó mà hiểu được cách làm của anh.
Nhưng Tô Niệm Tinh có thể hiểu được cảm giác của anh: "Em hiểu mài"
Giám sát Lương như trút được gánh nặng: "Em không nói anh làm bộ làm tịch là anh đã thật sự biết ơn lắm rồi."
Anh thật sự cảm thấy rất may mắn vì A Tinh có thể hiểu cho mình, chứ không giống như những người khác thích hóng hớt các tin đồn về mối quan hệ bất chính của anh, hết người này đến người tới hỏi anh tại sao lại không thích Trương Hy Dao.
Tô Niệm Tinh dở khóc dở cười: "Như vậy làm sao có thể tính là làm bộ làm tịch được chứ? Cô ta đã mang tới rắc rối cho cuộc sống của anh, cô ta là kẻ đeo bám, nếu như cô ta còn sống, ai biết sẽ làm ra loại chuyện gì nữa chứ."
Giám sát Lương hít một hơi thật sâu: “Sau khi anh đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ có nghe nói sau này cô ta đã ra nước ngoài, cũng không rõ tại sao lại chết nữa."
Anh khởi động xe: "Nhưng chuyện này cũng không liên quan đến anh, chúng ta về thôi."
Tô Niệm Tinh gật đầu, đột nhiên lại nhớ tới một người: "Vậy Trương Chính Bác đi đâu?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận