Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 647: Tôi Chỉ Có Nhiêu Đây Thôi

Chương 647: Tôi Chỉ Có Nhiêu Đây ThôiChương 647: Tôi Chỉ Có Nhiêu Đây Thôi
Suy Tử Vân bò dậy khỏi mặt đất, cười với vẻ không để tâm: "Sẽ không có ai muốn giết tôi đâu, mạng tôi rẻ tiền lắm mà."
Anh ta gọi hai người vào nhà, rất ít khi có người nào tới nhà anh ta, anh ta rất muốn tiếp đón họ tử tế nhưng lại không tìm được mấy thứ giống như bát hay cốc...
Tô Niệm Tinh kêu anh ta đừng bận rộn: "Chúng tôi vừa mới ăn bữa sáng rồi, vẫn chưa đói đâu, nào, ngồi xuống đi, tôi sẽ xem bói cho anh."
Suy Tử Vân lại không vội để cô xem bói mà là lấy một túi tiền từ trong tủ ra. Anh ta mở khóa, để lộ ra số tiền tiết kiệm ở bên trong rồi đẩy toàn bộ tới trước mặt Tô Niệm Tinh: "Tôi chỉ có nhiêu đây thôi."
Tô Niệm Tinh nhìn số tiên này, mấy tờ tiên nhăn nhúm cộng vào cũng được mấy chục nghìn đô la Hồng Kông, chắc chắn là tiền mà anh ta đã ăn chắt mặc bóp dành dụm được.
Tô Niệm Tinh rút hai mươi ba tờ ra: "Không cần nhiều như vậy đâu, nhiêu đây là tiền xem quẻ của tôi rồi."
Suy Tử Vân hơi ngạc nhiên, anh ta chỉ ra đằng trước: "Vị... vị đại sư mà ông chủ Quách mời tới lấy tận một triệu cơ mà."
Hai tay anh ta giơ lên để miêu tả con số ấy.
Tô Niệm Tinh ngẩn người, Vương Dương Thịnh bày bố cục phong thủy cho Quách Xương Thắng mà thu tận một triệu đô la Hồng Kông. Chẳng trách ông ta lại có nhiều học trò như vậy, nếu như một quẻ cô cũng lấy một triệu vậy cũng sẽ nhận được rất nhiều đồ đệ hò hét cổ động cho mình.
Trong đầu cô suy nghĩ lung tung một lúc rồi lắc đầu với anh ta: "Tôi không cần."
Suy Tử Vân duỗi cả hai tay về phía cô rồi nói bát tự của mình ra, ra hiệu cho cô cứ bói thoải mái.
Trước đó Tô Niệm Tinh đã từng xem qua tướng mặt cho Suy Tử Vân, cô lấy mai rùa ra bắt đầu lắc lục hào kim tiền quẻ, cuối cùng lại nhiều lần tính toán, sau đó lông mày nhíu chặt lại: "Phụ mẫu trì thế lạc Đằng Xà, bị hào Quan quỷ Bạch Hổ tới khắc, Thê tài không vong, hào Huynh đệ quay đầu khắc hào Phụ mẫu, hào Huynh đệ là hào động, động hóa Tử tôn quay đầu sinh Huynh đệ, tứ trực khắc thế hào. Thiên sơn độn biến thủy sơn kiến, trước cửa vì tổ trạch xảy ra vấn đê mà hào Phụ mẫu lạc Đằng Xà, vì âm trạch dương trạch đều bị động tay động chân cả rồi."
Vài câu trước, với trình độ văn hóa thấp của Suy Tử Vân hoàn toàn không tài nào nghe hiểu được, đầu óc rất mù mờ, nhưng khi nghe thấy "tổ trạch xảy ra vấn đề" và "âm trạch dương trạch đều bị động tay động chân' là anh ta điên cuồng gật đầu.
"Đúng đúng đúng! Đại sư! Nhà tôi quả thật từng bị trộm đó, còn cả phần mộ tổ tiên của nhà tôi cũng từng bị động vào!"
Tô Niệm Tinh vẫn chưa mở miệng thì giám sát Lương đã giành trước một bước, hỏi: "Từ khi nào?"
Anh liếc mắt quan sát xung quanh một vòng, đã nghèo thành ra thế này rồi mà còn có người vào trộm?
Thôn xóm này nằm ở khu vực hẻo lánh, toàn thôn có nhiều người giàu có như thế, tên trộm kia vất vả chạy tới đây không trộm của người giàu mà lại trộm của nhà này, đây là đạo lý gì vậy?
Suy Tử Vân hồi tượng kỹ lại: "Cái năm cha tôi bị bệnh thì phần mộ tổ tiên bị người động vào, cũng không biết là đám cường hào ác bá nào lại đào mộ của ông tôi lên. Gần như năm nào trong nhà cũng đều có trộm ghé thăm hết á, cho nên bình thường tôi gân như không mua thứ gì cả."
Giám sát Lương truy hỏi: "Vậy tiền thì sao?"
Nhắc đến chuyện này là Suy Tử Vân càng lúc càng thấy kỳ quái: "Thi thoảng thì tiền cũng sẽ bị trộm nhưng lần nào tên trộm đó cũng để lại cho tôi một ít như kiểu sợ tôi sẽ chết đói ấy."
Thế này cũng kỳ lạ quá rồi còn gì?
Đã ăn trộm tiên mà còn để lại một ít, Tô Niệm Tinh đã sống hai kiếp rồi nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một tên trộm ảo ma như vậy đấy.
Giám sát Lương nhíu chặt mày lại: "Chắc hẳn tên trộm kia muốn tìm thứ gì đó trong nhà anh rồi, anh có nhớ khi cha anh còn tại thế dã để lại thứ gì cho anh không?"
Suy Tử Vân cười khổ, anh ta nhìn căn phòng của mình một vòng: "Cha tôi chỉ để lại mỗi căn nhà này với hai mẫu đất cho tôi thôi. Căn nhà này đã được mấy chục năm rồi, năm nào cũng phải tốn tiền sửa lại hết, có thể nói là một bức tường có bao nhiêu vết lõm thì tôi đều biết rất rõ, thật sự không có đồ gì đáng giá cả."
Giám sát Lương lại hỏi anh ta trước đây tổ tiên làm nghề gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận