Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 284: Tái Phạm

Chương 284: Tái PhạmChương 284: Tái Phạm
Chính Khôi chuyển tâm nhìn lên người Lâm Lâm, không biết nghĩ đến cái gì mà vẻ mặt giận dữ của ông ta trở nên dịu hơn vài phần: "Vườn rau nhà tôi có rau dền đỏ, các người có mua không?”
Tô Niệm Tinh sững sờ, trong quán ăn thật sự không có món nào dính đến rau dền đỏ cả, nhưng để xem bói cho đối phương, cô vẫn sảng khoái đồng ý: "Mua chứ, mời anh dẫn chúng tôi qua đó nhé, tôi không biết hái, anh có thể hái khoảng mười lăm cân cho chúng tôi được không? Cứ một cân tôi tính cho anh mười đô la Hồng Kông."
Những năm chín mươi, rau dền đỏ mười đô la Hồng Kông một cân có thể xem là rất đắt rồi, nhưng rau xanh ở phía bên Hương Giang này đều vào theo đường nhập khẩu, hiển nhiên rau bản địa sẽ đắt hơn.
Chính Khôi gật đầu, cũng không mời bọn họ vào nhà mà quay người lấy một cái liềm và gùi ở phía sau cánh cửa lớn, sau đó lại đóng cửa gỗ lại.
Một nhóm người đi về phía vườn rau, toàn bộ vườn rau trong thôn đều tập trung ở khu vực này hết, Lâm Lâm đi ngang qua một mảnh đất trồng rau bèn giới thiệu với Tô Niệm Tinh: "Đây là dưa chuột của nhà bác ba, hôm nào em cũng hái dưa chuột ở nhà bác ấy rồi mang qua quán.
Cà chua ở nhà đẳng trước kia cũng được em hái đó, còn cà ở bên kia phát triển cũng không tôi, nhưng tiếc là tiệm của chị không mua."
Nhắc đến chuyện này, Lâm Lâm hỏi với vẻ nghi ngờ: "Chị chủ, quán mình bán rau dền đỏ từ khi nào vậy ạ?"
Tô Niệm Tinh vẫn luôn đồn hết lực chú ý vào Chính Khôi đằng trước nên chỉ nghe bâng quơ, thấy Lâm Lâm hỏi đến rau dên đỏ, trong lòng cô vô cùng thấp thỏm, sợ Chính Khôi ở đằng trước phát hiện ra điều khác thường nên vội đáp: "Thì rau trộn đó. Rau trộn ở tiệm chúng ta bán đắt hàng như vậy mà chủng loại lại quá ít, chị tính mua thêm mấy loại nữa, chị vê quê cũng là để xem có rau nào đúng mùa không, giá tiền có thể rẻ hơn một chút."
Lâm Lâm chợt hiểu ra: "Rau trộn quả thật bán rất chạy, bây giờ thời tiết nóng như thế, rau trộn chỉ cần có vài phút là trộn xong luôn rồi.
Bất tri bất giác đã tới vườn rau, Chính Khôi phụ trách xén rau cho bọn họ, giám sát Lương thì lại liếc mắt nhìn ông ta một cách vô tình cố ý, nhưng lại không dám đánh rắn động cỏ.
Mười lăm cân cũng không tính là nhiêu cho lắm, chưa đến một lúc đã gặt xong, lúc đối phương đưa cái gùi qua, Tô Niệm Tinh "vô tình" chạm vào bàn tay của đối phương, chỉ có hình ảnh khoảng mười lăm giây.
Cô gái ở trong hầm đất kia lại không phải mẹ của Lâm Lâm mà là một thiếu nữ trẻ trung và xinh xắn khác, cũng khoảng mười sáu mười bảy tuổi.
Trong lòng cô vô cùng căng thẳng, tóc gáy dựng hết lên, đây là tái phạm tội mà.
Lúc cô xem bói, Chính Khôi vừa vặn nhìn thấy cổ tay mảnh khảnh của cô, thuận theo cổ tay này nhìn lên ngũ quan xinh đẹp của đối phương, trong đáy mắt nhuộm thêm một chút tình dục.
Giám sát Lương nhíu mày, đỡ Tô Niệm Tinh: "Không sao chứ? Sao lại hấp tấp như vậy, mấy việc nặng này cứ để anh làm cho."
Nói rồi, anh đeo cái gùi lên lưng, Tô Niệm Tinh nhìn động tác thành thạo của anh mà hơi sững sờ.
Có thế nào cũng không ngờ được giám sát Lương có vẻ ngoài trông giống một tinh anh xã hội mà lúc làm việc thô nặng lại nhanh nhẹn như thế. Tô Niệm Tinh trả tiền rồi lại chỉ vào giỏ trúc: "Lát nữa đến nhà Lâm Lâm rồi, tôi sẽ trả lại giỏ trúc về nhà anh."
Chính Khôi nhận tiền rồi gật đầu, ông ta liếc mắt nhìn Tô Niệm Tinh rồi lại nhìn thoáng qua giám sát Lương, sau đó cầm cái liềm rời đi.
Giám sát Lương và đám người Tô Niệm Tinh trở vê nhà Lâm Lâm.
Lâm Lâm xung phong nhận việc giúp bọn họ trả lại gùi nhưng Tô Niệm Tinh lại từ chối cô ấy: "Vẫn nên để bọn chị tự trả cho, chị nhớ đường mà. Em xử lý đống rau dền hộ chị nhé."
Lâm Lâm cho rằng hai người họ muốn hẹn hò, không muốn có người khác ở bên cạnh nên chớp mắt một cách mờ ám vô cùng, cũng nghe lời đồng ý.
Tô Niệm Tinh và giám sát Lương cầm cái gùi trống không bước ra khỏi nhà Lâm Lâm. Tô Niệm Tinh sáp lại gân anh, nhỏ giọng hỏi anh có mang theo súng không.
Giám sát Lương lắc đầu: "Tôi ở tổ trọng án, chỉ có khi chấp hành nhiệm vụ thì cấp trên mới cấp súng phối cho, còn ngày nghỉ không thể mang theo súng."
Tô Niệm Tinh chợt hiểu ra, ngày nào cô cũng nhìn thấy cảnh sát mặc quân trang đi ngang qua cửa quán, bọn họ đều có súng phối nên cô tưởng rằng tổ trọng án cũng có súng luôn chứ, hóa ra là cũng có giới hạn cả à.
Bạn cần đăng nhập để bình luận