Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 953: A Tuyết Đã Giết Chông Của Cô Ta Sao

Chương 953: A Tuyết Đã Giết Chông Của Cô Ta SaoChương 953: A Tuyết Đã Giết Chông Của Cô Ta Sao
"Oa! Cũng may mà cô không kéo cô ta, bằng không cô đã rơi xuống cùng cô ta luôn rồi." Chú An từng học võ nên khá rõ về lực đạo của con người.
Vào thời khắc nguy hiểm đi kéo người cũng chỉ có trên tivi mới đi diễn cảnh đó thôi, chứ tình huống thực tế là cả hai người sẽ cùng ngã xuống khỏi lầu.
"A Tuyết đã giết chồng của cô ta sao?" Có vài hàng xóm phản úng chậm, lúc này mới nghĩ đến suy đoán đáng sợ này.
"Chắc chắn là đúng rồi. Nhà bọn họ chỉ có ba người mà nhất định không phải đứa bé sơ sinh giết rồi, vậy chỉ còn lại mỗi mình A Tuyết mà thôi. Hôm đó cô ta đã kỳ quái lắm rồi. Đại sư đã nói với cô ta rằng chồng cô ta không phải người tốt, nhưng cô ta cứ kiên trì nói chồng cô ta bị ma nhập. Khi ấy cô ta đã hơi bất thường rồi." Thím An là người đàn tiên phản bác.
"Thà rằng tin chông mình bị ma nhập chứ cũng không tin mình gặp phải thứ cặn bã. Loại phụ nữ này đúng là ảo diệu thật." Chú Minh liên tục lắc đầu.
"Theo tôi thấy thì chứng trâm cảm sau sinh của cô ta không có khả năng thuyên giảm đâu. Cô ta vốn đã là sản phụ, cơ thể đang trong thời kỳ yếu ớt lại còn phải chăm sóc baby, đã vậy còn bị chồng oán trách và chê bai, trong lòng sinh ra căn bệnh cho nên mới đi đến hướng cực đoan."
Tô Niệm Tinh thở dài một tiếng: "Đáng tiếc, cô ta không coi trọng quẻ tượng của tôi nên không kịp thời điều chỉnh."
"Đại sư, tại sao trước đó cô không nói cho cô ta biết cô ta sắp có tai họa đổ máu?" Chú Minh tò mò hỏi, thật ra cũng có rất nhiều hàng xóm tò mò về câu hỏi này. "Không phải toàn bộ tai họa đổ máu đều có thể nhìn ra được, đặc biệt là tai họa đổ máu của A Tuyết còn do chính cô ta tự dẫn ra, thế này lại càng khó nhìn ra được hơn.”
Tô Niệm Tinh bật cười: "Bằng không, Chung Đức Đường am hiểu xem tướng mặt đến vậy nhưng lúc đưa ra lời tiên đoán gì đó, ông ta lại chỉ bói ra được một người xảy ra chuyện? Đó là bởi vì biến số quá nhiều đó."
Các hàng xóm cái hiểu cái không: "Hình như rất có lý đấy."
Thím An vỗ vào vai chị Vân: 'Lần này cô đã cứu được một đứa trẻ, chắc chắn có thể nhận được phần thưởng công dân tốt, chúc mừng cô nhé."
Chị Vân nào có trông mong vào phần thưởng công dân tốt đâu, chỉ cần vừa nghĩ đến hình ảnh mà mình đã nhìn thấy là não của chị ta đã muốn bay ra ngoài rồi.
Thật đáng sợ quái
Chị ta sợ là tối nay về nhà kiểu gì cũng mơ thấy ác mộng. ...
"Đại sư, tôi thật sự rất yêu con gái tôi, cô có cách nào có thể khiến cha con chúng tôi quay về đoàn tụ được không?"
Buổi trưa đang lúc bận nhất thì Tô Niệm Tinh gặp được một vị khách đã hẹn trước hẳn một tháng. Nếu không phải đối phương chịu tiêu hơn một vạn để xem bói thì cô thật sự còn cho rằng người đàn ông này đang nói đùa với mình.
Cô là đại sư đoán mệnh chứ không phải chuyên gia tư vấn tình cảm. Cha với con gái không hòa hợp tới đây tìm cô thì có tác dụng gì?
"Tiên sinh, tôi chỉ phụ trách xem bói chứ không có dịch vụ tiếp nhận nguyện vọng của khách hàng. Nếu như ông muốn con gái mình chấp nhận mình thì ông nên đi tìm con gái ông, chứ nói với tôi cũng vô dụng thôi." Ngày nào Tô Niệm Tinh cũng gặp đủ thể loại khách hàng khác nhau.
Người đàn ông này mặc tây trang, đi giày da, trông cũng có vẻ là một người tinh anh, nhưng không ngờ câu từ thốt ra lại ảo ma như thế.
"Tôi biết chứ." Người đàn ông lấy lùi làm tiến: "Hay là cô bói giúp tôi xem khi nào thì con gái tôi mới có thể tha thứ cho tôi đi."
Tô Niệm Tinh gật đầu: "Chuyện này có thể bói, nhưng ông phải đợi một lúc vì bây giờ tôi đang rất bận."
Người đàn ông hiểu ý của cô.
Đợi sau khi giờ cam điểm buổi trưa qua đi, các thực khách lục tục rời đi, chỉ còn lại các hàng xóm ngồi đấy xem tivi thì Tô Niệm Tinh mới mang dụng cụ đi đến ngồi trước mặt người đàn ông.
Nhìn thấy hành động này, các hàng xóm còn có gì không hiểu nữa, bọn họ vội vàng vây xung quanh.
Người đàn ông liếc mắt nhìn một vòng, nghĩ ngợi một lúc rồi cũng không ngăn cản bọn họ đứng bên nghe.
Tô Niệm Tinh hỏi người đàn ông: "Ông với con gái mình bất hòa vì chuyện gì vậy?"
Người đàn ông nói lại vắn tắt nguyên nhân: "Tôi tái hôn nhưng con bé không đồng ý, chúng tôi cãi nhau một trận rồi nó bỏ nhà đi luôn."
"Con gái cậu bao nhiêu tuổi rồi." Đây là giọng của chú Minh.
Trước đây lúc ông ta định tái hôn cũng xảy ra tranh chấp với con trai nhưng sau đó con trai vẫn chọn chúc phúc.
Người đàn ông thở dài một tiếng: "Năm nay nó mười chín tuổi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận