Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 125: Manh Mối

Chương 125: Manh MốiChương 125: Manh Mối
Đợi khi giám sát Lương gọi nhân viên công tác biết nói tiếng địa phương qua đây chỉ nghe thấy Mạc Hoài Vũ phát ra nghi vấn với giọng điệu khoa trương "thật á? Ông ta lợi hại như vậy sao?""có cơ hội nhất định tôi sẽ xin ông ta chỉ dạy..."
Giám sát Lương thấy hai người giống như mở tiệc trà mà anh một câu tôi một câu, anh ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở bọn họ.
Tô Niệm Tinh nghiêng đầu nhìn anh, lập tức dừng chủ đề này lại mà nhìn về phía người khác, ra hiệu cho bọn họ lần lượt nói lại câu vừa rồi.
Có người biết nói vi đầu thoại, có người biết nói đản gia thoại, có người biết nói khách gia ngữ, thẳng cho đến khi nghe thấy câu mà một vị cảnh sát nói giống với khẩu âm của nạn nhân nhất, cô mới hỏi đối phương đó là tiếng gì.
Đối phương đáp: "Đây là đản gia thoại."
Tô Niệm Tinh gật đầu: "Nạn nhân biết nói đản gia thoại."
Giám sát Lương tiễn viên cảnh sát rời đi rồi quay đầu quan sát Tô Niệm Tinh, hỏi dò: "Có phải cô có thể đối thoại với vong linh không?”
Tô Niệm Tinh cười lúng túng: 'Không có."
Trong lúc nhất thời cô không biết nên giải thích sự khác thường của mình thế nào vì thế đành tìm lý do thoái thác: "Đúng là tôi có trực giác vô cùng khác thường nhưng anh cũng đừng quá mê tín vào bản lĩnh xem bói của tôi, bản thân tôi cũng không có cách nào khẳng định những gì mình xem được có đúng hay không."
Giám sát Lương lộ ra vẻ mặt kỳ lạ: "Chỉ mong trực giác của cô đúng." Tô Niệm Tinh đã xem bói xong lại nôn nóng bước ra khỏi phòng giải phẫu, cởi áo blouse ra rồi treo lên giá, cô nghiêng đầu hỏi giám sát Lương: "Người biết nói đản gia thoại có nhiêu không?"
Trên gương mặt của giám sát Lương lộ ra vẻ mừng rỡ: "Không nhiều, người Đản Gia tập trung nhiêu ở Aberdeen, đảo Hồng Kông, Du Ma Địa ở Cửu Long và mấy khu neo đậu tránh trú bão như Tây Cống ở Tân Giới.
Đương nhiên cũng có người đã lên bờ cư ngụ và hòa nhập vào xã hội, nhưng tìm được quê nhà của bọn họ chắc hẳn có thể hỏi ra được thân phận của bọn họ."
Tô Niệm Tinh thở phào một hơi nhẹ nhõm: "Hy vọng anh có thể sớm ngày điều tra ra được hung thủ, trả lại công đạo cho nạn nhân."
Người đàn ông này thật đáng thương, đầu tiên là bị người chia rẽ hôn sự, bây giờ bản thân lại nằm phơi thây ở bến tàu.
Hai người đi ra khỏi phòng pháp y, Tô Niệm Tinh thở ra một hơi thật dài.
Nhiệt độ ở phòng giải phẫu này quá thấp, khí lạnh thổi vù vù lên người cô giống như đang ở địa ngục vậy, vẫn là bên ngoài tốt hơn.
Tổ viên của tổ trọng án A nhìn thấy hai người đi ra ngoài bèn nhanh chóng vây tới.
"Thế nào rồi? Có thể bói ra được không?"
Có nhiều đôi mắt đang nhìn chằm chằm như vậy, các thành viên đều đang vận sức chờ phát động, giám sát Lương cảm thấy rất hài lòng về thái độ làm việc của bọn họ nên không cố tình thừa nước đục thả câu.
"Tra ra được một ít, nhưng vẫn cần mấy cô cậu đi điều tra phỏng vấn."
Giám sát Lương lấy một bao lì xì từ trong lòng ra đưa cho Tô Niệm Tinh: "Tôi phải đi điều tra vụ án ngay bây giờ nên không cùng đường với cô, không có cách nào đưa cô về. Đây là tiền xem bói và phí đi lại, cô tự gọi xe vê, được không?”
Tô Niệm Tinh nhìn bao lì xì dày cộp này, chỉ lấy ra vài tờ làm phí đi lại: "Tôi đã nói rồi, lần này xem bói không thu tiền, anh nợ tôi một nhân tình."
Giám sát Lương hiểu rõ ý của cô nhưng vẫn nói với vẻ mặt nghiêm túc: "Tôi biết cô vì tìm một chỗ dựa cho bản thân nên mới phá lệ xem bói cho người chết, tôi cũng không thể để cô chịu thiệt được, cô vẫn nên cầm lấy đi.
Cảnh sát Hương Giang chúng tôi có nghĩa vụ bảo vệ sự an toàn cho thị dân, chỉ cần cô gặp phải nguy hiểm và gọi tôi, cho dù là bất cứ lúc nào, tôi nhất định cũng sẽ xuất hiện trước mặt cô."
Nói xong cũng không đợi Tô Niệm Tinh phản ứng lại đã nhét bao lì xì vào tay cô rồi gọi những tổ viên khác nhanh chóng lao xuống tầng.
Tô Niệm Tinh sững sờ, vừa định gọi người lại chỉ nghe thấy bên dưới truyền tới tiếng bước chân, tổ viên vừa rồi lại đi ngược lại ra đằng sau, cô ta vừa lại gân cửa sổ đã trông thấy phóng viên chen chúc ồ tới, xem ra là muốn hỏi thăm tiến triển vụ án thi thể không đầu.
Về phần đối tượng phỏng vấn của bọn họ đã sớm ra ngoài bằng cửa sau rồi.....
Mấy ngày liên tiếp Tô Niệm Tinh đều không còn gặp giám sát Lương nữa, cô cũng không còn chuyên chú quan tâm chuyện tiếp sau đó của vụ án, dù sao cô cũng không phải cảnh sát, có tư cách gì mà hỏi tiến triển của vụ án chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận